"A Huệ, A Cầm…" Ông thốt ra vài âm tiết yếu ớt.
Đây là đang gọi Vương hậu và Công chúa Cơ Cầm.
Trong lều vang lên tiếng khóc than: "Đại Vương!"
Trước mắt Tấn Vương là một vùng sáng, tất cả tiếng khóc than, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c đều biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng vô biên.
Ông có ba nỗi tiếc nuối trong đời: một là hận không thể tiêu diệt chư quốc, thống nhất thiên hạ; hai là hận đã chinh chiến mấy chục năm, không thể ở bên phu nhân; nỗi hận lớn nhất là năm xưa đã tuyệt giao với con gái mình...
Trước mắt ông hiện lên cảnh con gái ông năm xưa khi vừa cập kê, đóa hoa cài trên trán nàng lấp lánh ánh sáng, nàng quay đầu lại, nép vào lòng mẫu thân, cười gọi ông: "Phụ vương."
Bàn tay Tấn Vương vươn về phía con gái.
Ông có thể nói với con gái rằng ông đã đối xử tốt với con của nàng.
Những chuyện cũ trong đời lướt qua trước mắt như ngựa chạy, gương mặt của nhiều người hiện lên rồi tan biến như khói, cuối cùng chỉ còn lại con gái và phu nhân.
Bàn tay Tấn Vương chậm rãi buông xuống, ông mỉm cười khép mắt lại.
Cuối xuân tháng Năm, một hào kiệt lừng danh, Tấn Vương Cơ Canh, đột ngột qua đời tại núi Chúc Kha.
Trong vương trướng vang vọng tiếng khóc than, không khí tràn ngập nỗi đau thương.
Tuy nhiên, mọi người không thể đau buồn quá lâu, đại quân vẫn đang tác chiến, quân Tề đã tăng viện đến, thế công càng thêm hung hãn.
Tả Doanh bước ra khỏi vương trướng, nhìn khói lửa chiến tranh từ xa, nói với Cơ Nhuận, thân vệ của Tấn Vương: "Quân Tề vẫn đang tấn công dữ dội, phải tìm cách bảo vệ t.h.i t.h.ể Đại Vương, tuyệt đối không được để rơi vào tay địch."
Cơ Nhuận nói: "Trong quân doanh chắc chắn vẫn còn ẩn náu những kẻ gian tặc, khắp nơi đều là tai mắt và nội gián của chúng. Đại Vương băng hà, những kẻ đó đang rục rịch, chắc chắn muốn cướp chiếu thư truyền ngôi."
Kẻ địch có thể biết rõ vị trí của họ như vậy, chắc chắn là do có nội gián.
Cơ Nhuận nghiến răng nói: "Ta sẽ tìm cách hộ tống t.h.i t.h.ể Đại Vương và chiếu thư ra ngoài, Tả tiên sinh cũng nhất định phải tìm được Kỳ tướng quân!"
Tình thế khẩn cấp, ngàn cân treo sợi tóc.
Tả Doanh nhìn người trước mặt, đây là chất tôn của Tấn Vương, cũng là thủ lĩnh thân vệ, nhưng liệu hắn có trung thành với Tấn Vương hay không, Tả Doanh cũng không biết.
Những người xung quanh đây, ai cũng có thể đã bị mua chuộc.
Ngay cả trong trướng, trong số những tướng sĩ đang quỳ, ai là gian tặc, ai là người lương thiện, đều khó mà phân biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tả Doanh giữ một bản sao chiếu thư, di chiếu của Tấn Vương có liên quan đến Kỳ Yến, Tả Doanh hy vọng có thể kịp gặp hắn một lần.
Hắn nói: "Ngươi hãy bảo trọng!"
Tả Doanh thúc ngựa mạnh mẽ, con ngựa chạy lên đồi.
Cơ Nhuận thu lại ánh mắt, vừa định quay đầu lại thì thấy vài bóng lính xuất hiện trước quân doanh, cầm kiếm sải bước đi về phía này.
Trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa giận dữ, biết rằng những kẻ tiểu nhân gian xảo ẩn nấp trong bóng tối đã lộ diện, hắn xoay bảo kiếm trong tay, gọi người trong trướng: "Bảo vệ Đại Vương và chiếu thư, những người còn lại ra ngoài, nghênh địch!"
Hai bên binh lính giao tranh hỗn loạn, tiếng động vang vọng trên không quân doanh.
Trong rừng núi, chim chóc bay tán loạn.
Cùng lúc đó, Vệ Trăn đã đến một chiến trường khác trước.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Dưới thung lũng, xác c.h.ế.t chất chồng, trên đất vàng cắm đầy giáo gãy, cảnh tượng hoang tàn, t.h.i t.h.ể và m.á.u thịt tạo thành một địa ngục trần gian.
Tim Vệ Trăn như bị ai đó đ.â.m một nhát d.a.o chí mạng, từng hơi thở đều đau đớn thấu xương.
Các thị vệ dừng lại, nhìn cô gái trên lưng ngựa, ánh nắng đỏ như m.á.u phủ kín khuôn mặt nàng, nhưng cũng không làm lay động thần sắc của nàng.
Vệ Trăn không nói một lời, bàn tay nắm dây cương đã siết chặt đến ứa máu.
Thị vệ xuống ngựa, giúp nàng kiểm tra t.h.i t.h.ể nằm bên đường, rồi trở về nói: "Một nửa là lính Tấn, một nửa là quân Tề."
Bốn phía là một sự tĩnh lặng kỳ lạ.
Các thị vệ cũng không dám lên tiếng, cuối cùng không biết ai đó nói: "Công chúa hãy về trước đi, dưới kia khói lửa vẫn đang bốc cháy, quân Tề chắc vẫn chưa đi xa, bất cứ lúc nào cũng có thể có địch binh quay lại."
Đang nói chuyện, phía trước truyền đến tiếng nói.
Mọi người nấp vào rừng cây bên cạnh, cây cối rậm rạp che khuất thân ảnh của họ.
Người đến là lính Tề quốc.
"Ta cứ tưởng trận này sẽ dễ dàng giành chiến thắng, không ngờ quân số gấp mấy lần đối phương mà lại đại bại ở đây? Nếu quân báo truyền về kinh đô, quân thượng nhất định sẽ nổi giận."
Vệ Trăn xuyên qua kẽ cây, thấy tướng soái đứng đầu đang giận dữ mắng mỏ binh lính phía sau.
"Bây giờ chỉ có một kế sách, bắt Kỳ Yến về Tề, mới có thể làm dịu cơn giận của Đại Vương!"