Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 268



 

Môi Vệ Trăn trắng bệch: "Không phải nói, còn phải đi mấy ngày nữa sao?"

 

"Không đi bên đó nữa. Đi một nơi khác, ở đó gần hơn, nhưng…"

 

"Nhưng sao?" - Vệ Trăn không hiểu, nếu có ốc đảo gần hơn, tại sao trước đây lại bỏ gần chọn xa?

 

Kỳ Yến không nói tiếp, vì nơi đó gần địa phận Khuyển Nhung, thực sự nguy hiểm, nhưng lúc này, sống sót mới là quan trọng nhất.

 

"Đi nhanh hơn một chút, có lẽ ngày mai sẽ đến."

 

Vệ Trăn gật đầu, trong lòng dường như cuối cùng đã nhìn thấy một tia sáng.

 

Nàng đứng dậy, không còn sức lực, chỉ có thể để Kỳ Yến đặt mình lên ngựa.

 

Hắn dắt ngựa, ngựa cõng nàng. Hai người một ngựa, đi trong sa mạc vô tận, mặt trời gay gắt kéo dài bóng của họ.

 

Tình trạng của Kỳ Yến còn tệ hơn nàng nhiều. Vệ Trăn nằm sấp trên lưng ngựa, mơ hồ nghe thấy hắn nói: "Vệ Trăn, ta nói với nàng, nếu ta không đi nổi, ngất đi, nàng đừng đưa chút nước cuối cùng còn lại cho ta."

 

Vệ Trăn đảo mắt, cảm thấy hắn như đang dặn dò hậu sự: "Kỳ Yến, chàng có ý gì..."

 

Hắn nói: "Nàng đi cùng Tinh Dã, Tinh Dã có thể cõng nàng đến ốc đảo."

 

Vệ Trăn muốn bò dậy, muốn gào thét, nhưng không còn chút sức lực nào. Nàng c.ắ.n răng, dùng chút sức cuối cùng, kéo tay áo hắn, kéo hắn lại gần: "Chàng không báo thù nữa sao? Không cưới ta nữa sao? Nếu chàng c.h.ế.t, ta sẽ rất đau lòng, chàng đã nói sẽ không làm ta đau lòng..."

 

Mỗi lời Vệ Trăn nói, lồng n.g.ự.c nàng lại tràn vào một đợt khí nóng, thiêu đốt cơ thể nàng đau nhói. Nàng vẫn tiếp tục nói: "Vậy thì chúng ta cứ thành thân ở đây!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

"Không được!"

 

"Tại sao không được?"

 

Vệ Trăn xuống ngựa, quỳ xuống đất rồi lại bò dậy. Nàng đã không còn cảm thấy đau đớn nữa. Nhìn hắn, nước mắt lăn dài từ khóe mắt, nàng ép hỏi: "Có phải vì thành thân ở đây, chàng sẽ cảm thấy hôn lễ đơn sơ như vậy là có lỗi với ta không?"

 

Yết hầu Kỳ Yến khẽ nuốt lên xuống, đôi mắt trong veo mờ đi vì sương nước.

 

"Vậy thì chàng hãy đi cùng ta…" - Vệ Trăn nhìn người đàn ông trước mặt: "Ta nói sẽ ở bên chàng, chẳng lẽ chàng không thể ở bên ta sao?"

 

Nàng vịn vào vai hắn, má áp sát vào, hai bờ môi chạm vào nhau, rõ ràng đã khô khốc đến không thể khô hơn, nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào, dường như có ý vị ẩm ướt lan tỏa từ đầu lưỡi.

 

Ánh vàng từng tia từng tia chiếu xuống, rọi lên mặt đất, rơi trên người họ, cháy rực rỡ.

 

Nước mắt nàng rơi xuống, nói: "Ta một mình đi phía trước, lỡ gặp nguy hiểm gì, chàng không ở bên cạnh, ta biết làm sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trái tim hắn bị những giọt nước mắt của nàng làm ướt đẫm, nghe câu này, cuối cùng hắn ôm chặt lấy nàng, nói: "Được."

 

Hai người đứng dậy từ bãi cát, tiếp tục bước đi khó nhọc, những ngón tay nắm chặt lấy nhau.

 

Mặt trời ở cuối chân trời dần trở nên gay gắt, ánh nắng nóng bỏng chiếu lên người, khiến người ta cảm thấy da thịt và quần áo dính vào nhau.

 

Đi được một lúc lâu, từ xa, một cồn cát bỗng nổi bụi, tiếng vó ngựa truyền đến, một đám bụi mù mịt.

 

Kỳ Yến cau mày, kéo Vệ Trăn tìm chỗ ẩn nấp, nhưng xung quanh đều là cát, họ hoàn toàn lộ diện trong tầm nhìn của nhóm người đó.

 

Một nhóm người phi ngựa nhanh chóng đến, mang theo bụi trắng mịt mù, nhanh chóng bao vây Vệ Trăn và Kỳ Yến.

 

Mắt Vệ Trăn mờ mịt, nàng cố gắng xua bụi đi, chỉ thấy một hàng người cưỡi ngựa mặc trang phục bạc, như một cơn lốc trắng.

 

"Các ngươi là ai? Có biết mình đã xông vào địa phận nào không?" - Họ hỏi.

 

Kỳ Yến kéo Vệ Trăn, để nàng trốn sau lưng mình.

 

Đám người cưỡi ngựa nhường đường, lộ ra người dẫn đầu. Ánh mắt đối phương sắc bén như móc câu, nhìn kỹ hai người từ trên xuống dưới, nói: "Là người Trung Nguyên!"

 

"Đã là người Trung Nguyên thì không có gì phải thương xót, đưa họ về bộ lạc!" - Người dẫn đầu nói.

 

Nhóm người này mũi cao, mắt sâu, tóc xoăn, có những đặc điểm ngoại hình hoàn toàn khác với người Trung Nguyên, người nào cũng cao lớn, vạm vỡ như hổ.

 

Đối phương đông người, mang theo vũ khí, không vội vàng xông lên mà cưỡi ngựa vòng quanh, kiên nhẫn quan sát như vây hãm con mồi, từ từ thu hẹp vòng vây.

 

Sau khi đảm bảo Vệ Trăn và Kỳ Yến không thể gây hại cho họ, một người đàn ông vạm vỡ trong số đó nhảy xuống ngựa.

 

Vệ Trăn theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y Kỳ Yến, Kỳ Yến nói: "Đừng sợ."

 

Người đàn ông vạm vỡ dùng d.a.o chỉ vào hai người, bảo họ lên ngựa.

 

Kỳ Yến nói: "Hết nước rồi, ngựa của chúng ta không đi được."

 

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào con ngựa trắng đó, dù con ngựa non đang thoi thóp, nhưng từ thân hình vạm vỡ và bộ lông bóng mượt cũng có thể thấy đây là một con ngựa quý.

 

Thủ lĩnh nheo mắt, ném một bình nước da đến.

 

Kỳ Yến nhận lấy bình nước, vặn nắp, đổ nước cho Vệ Trăn trước, rồi cho Tinh Dã Câu uống, cuối cùng mới đến lượt mình uống một hai ngụm.