Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 27



 

Hang động nằm trên sườn núi, đường xuống dốc cực kỳ hiểm trở, tạm thời không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể đi bộ.

 

Khi vào rừng, chút ánh sáng yếu ớt duy nhất cũng bị rừng cây rậm rạp che khuất, xung quanh tối tăm như đêm.

 

Trước mắt Vệ Trăn lại biến thành một màn đen kịt, nàng cẩn thận bước về phía trước, trong lòng suy tư chuyện đêm đó. Bỗng nhiên, một cơn đau nhói truyền đến từ dưới chân.

 

Kỳ Yến quay đầu lại, thấy mắt cá chân trái của Vệ Trăn lún sâu vào một hố đá, không thể rút ra được, những giọt m.á.u hòa lẫn với hạt mưa chảy dài từ váy nàng, rõ ràng là nàng đã bị thương ở đó.

 

Kỳ Yến giúp nàng thoát khỏi vũng bùn, đỡ nàng ngồi xuống một tảng đá bên cạnh.

 

Hắn cúi xuống, kiểm tra vết thương của nàng, ngón tay vừa chạm vào mắt cá chân nàng, đã khiến nàng run rẩy toàn thân.

 

"Mắt cá chân của nàng bị trật rồi, ta giúp nàng nắn xương lại."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Kỳ Yến giải thích, đúng lúc thiếu nữ cúi đầu xuống, mái tóc đen dài của nàng xõa xuống, vài lọn tóc vương trên mặt hắn, quấn lấy hắn như rong biển.

 

Vệ Trăn gật đầu.

 

Vừa đồng ý, một cơn đau như thiêu đốt từ mắt cá chân lan dọc lên bắp chân, vai Vệ Trăn run rẩy, cơ thể nghiêng về phía trước, hai tay vô thức bám vào một vật thể nào đó, đến khi phản ứng lại mới nhận ra đó là vai hắn.

 

Giày và vớ đều ướt sũng, trước mắt tối đen. Trong bóng tối vô biên, nàng chỉ có thể hoàn toàn dựa vào một mình hắn.

 

Sống mũi cao của hắn thoang thoảng gần gũi, hơi thở phả vào trước mặt nàng, gợi lên một cảm giác tê dại khó tả.

 

Nhưng đúng lúc này, nàng không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn. Bóng tối khuếch đại các giác quan khác, bàn tay kia vuốt ve làn da mắt cá chân nàng, mang đến một cơn đau kèm theo cảm giác tê dại, khiến cơ thể nàng mềm nhũn.

 

"Nàng cảm thấy đỡ hơn chưa?" - Hắn xé một góc áo bào, dùng vải băng bó sơ qua vết thương cho nàng.

 

Tim Vệ Trăn đập thình thịch, hàng mi không ngừng run rẩy, không dám làm phiền hắn thêm nữa: "Đỡ nhiều rồi."

 

Kỳ Yến đỡ nàng từ từ đứng dậy: "Đi thôi."

 

Ngựa của Vệ Trăn trước đó đã bị hổ tha mất, hiện tại chỉ còn một con ngựa, làm thế nào để hai người cùng ra khỏi rừng vẫn là một vấn đề.

 

"Nàng lên ngựa trước đi." - Kỳ Yến nói.

 

Vệ Trăn ngẩng đầu, khuôn mặt đón những hạt mưa: "Vậy còn ngài?"

 

"Ta đi phía trước là được, có lẽ đi một đoạn nữa, sẽ gặp được binh lính đến tìm kiếm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nam nữ cùng cưỡi một ngựa dù sao cũng quá thân mật, đặc biệt là trong tình trạng của hai người hiện giờ.

 

Vệ Trăn biết hắn đang nghĩ cho mình.

 

Chỉ là mưa càng lúc càng lớn, sau khi Vệ Trăn lên ngựa, đi được một đoạn đường, do dự mãi mới lên tiếng: "Thiếu tướng quân, mưa càng lúc càng lớn, ngài cũng lên đi."

 

Vệ Trăn nói: "Không cần vì chuyện này mà cảm thấy mạo phạm ta. Nếu bị mưa xối ướt hết người, cảm lạnh rồi đổ bệnh thì không hay chút nào. Nếu ngài thật sự lo lắng người khác nhìn thấy, đợi đến gần ra khỏi rừng rồi xuống ngựa cũng được."

 

Nàng từ trên ngựa cúi người xuống, dáng người cao ráo duyên dáng như chim hồng, mái tóc dài bay tán loạn, vấn vít quanh hai bên má hắn.

 

Bên tai là tiếng gió rít ào ạt, giọng nói của nàng dịu dàng trong trẻo.

 

Hắn tránh khỏi hơi thở ấm áp của nàng, lần này cuối cùng cũng nói một tiếng: "Được."

 

Hắn lật người lên ngựa, thúc ngựa phi nước đại.

 

Giữa những cú xóc nảy của lưng ngựa, hai người không thể tránh khỏi việc cơ thể va chạm vào nhau.

 

Vệ Trăn cố gắng phớt lờ sự khó chịu đó, nhưng thỉnh thoảng giọt nước trượt xuống, làm da nổi da gà, khiến cả hai càng cảm nhận rõ hơn cơ thể và đường nét của đối phương…

 

Cũng chính lúc này, nàng mới có cái nhìn rõ ràng hơn về một thiếu niên tướng quân là như thế nào.

 

Cơ thể thiếu niên cường tráng, vai rộng eo thon, không hề thô kệch như những võ tướng bình thường, ngược lại là cao ráo cân đối, thon gọn rắn chắc.

 

Tầm nhìn của Vệ Trăn mờ mịt, nàng đưa tay đặt lên cánh tay hắn, mượn sức giữ vững cơ thể, có thể cảm nhận được cơ thể hắn cứng đờ như tượng.

 

Không khí ngượng ngùng đến cực điểm.

 

Không biết đã phi ngựa được bao lâu, rời khỏi khu rừng cổ thụ rậm rạp, ánh sáng ban ngày xuyên qua tán cây, tầm nhìn của Vệ Trăn cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, nàng nhìn quanh một lượt, nhận ra họ sắp ra khỏi rừng, đã ở rìa đồng cỏ.

 

Vệ Trăn quay mặt đi, định cảm ơn hắn, bắt gặp ánh mắt hắn đang cúi xuống, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của hắn phả vào má.

 

"Chuyện đêm qua đa tạ thiếu tướng quân…", nàng khẽ nín thở, đang sắp xếp lời nói, một giọng nói không đúng lúc đã cắt ngang suy nghĩ của nàng.

 

Móng ngựa giẫm lên lá rụng, phát ra tiếng "răng rắc" vỡ vụn.

 

Vệ Trăn quay đầu nhìn, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người.