Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 276



 

Nữ lang có chút không chịu nổi, muốn thoát ra.

 

Hắn đỡ lấy eo nàng, đặt cnàng nằm xuống giường, rồi cúi người.

 

Dưới ánh trăng, quanh người nàng lấp lánh một lớp ánh sáng trong trẻo, như thần nữ đạp trăng giẫm sao trong thơ ca, dù xung quanh là bức tường tróc vữa đơn sơ, dưới thân là tấm ga trải giường cũ kỹ, nàng vẫn đẹp như không phải vật phàm trần.

 

Nàng đưa hai tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, Kỳ Yến vuốt những sợi tóc lòa xòa của nàng, vuốt ve má nàng, nàng áp mặt vào lòng bàn tay hắn, khẽ cọ một chút.

 

Động tác này truyền vào lòng bàn tay hắn, lập tức dấy lên một cảm giác ngứa ngáy trên người.

 

Gió thổi tắt nến, trong bóng tối, bốn mắt nhìn nhau.

 

Họ đã cùng nhau trải qua sinh tử, sau đó không thể kiểm soát được việc muốn xích lại gần nhau.

 

Kỳ Yến ánh mắt phác họa khuôn mặt nàng: "Ở đấu trường, trong đầu ta cũng chỉ nghĩ đến nàng, lúc đó ta sợ nếu ta không còn, một mình nàng nhất định không đối phó nổi, ta liền cảm thấy ta còn phải vì nàng mà cố gắng thêm một chút..."

 

Vệ Trăn lặng lẽ lắng nghe, trong lòng tràn ngập hơi ấm.

 

Hắn chống người dậy, hai tay chống bên cạnh nàng trên giường, cúi xuống nhìn nàng.

 

Vệ Trăn xuyên qua ánh mắt hắn, nhìn thấy khuôn mặt mình đang ửng hồng, đầu ngón tay siết chặt tấm ga trải giường dưới thân.

 

Nàng đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên về những gì sắp xảy ra.

 

Kỳ Yến nắm lấy bàn tay run rẩy của nàng, đặt lòng bàn tay nàng áp vào má mình, nói: "Nhưng ta không cần nàng phải hy sinh lớn như vậy vì ta, đợi chúng ta trở về, trở thành phu thê thật sự, làm chuyện đó cũng không vội..."

 

Hắn nâng tay hôn lên đầu ngón tay nàng: "Ở đây quá đơn sơ. Ta cũng không muốn sau này nàng nhớ lại lần đầu của chúng ta là ở đây."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Vệ Trăn biết hắn đang nhịn, nhịn rất khó chịu, yết hầu hắn không kiên nhẫn lên xuống, gân xanh nổi lên trên cánh tay chống bên cạnh nàng, cơ thể căng thẳng lạ thường.

 

Nàng cảm nhận được sự bồn chồn của hắn, thấu hiểu nỗi đau của hắn. Nàng nắm lấy tay hắn, năm ngón tay lồng vào kẽ ngón tay hắn.

 

Mắt Kỳ Yến sâu hơn, nàng thực sự không biết, chỉ một động tác như vậy cũng đã khiến lửa trong lòng hắn bùng cháy.

 

Hắn khẽ thì thầm bên tai nàng: "A Trăn."

 

Hắn có chút nóng nảy, tay đặt lên đầu gối nàng, cúi người, vùi sống mũi vào vai nàng, hơi thở phả vào hõm cổ nàng.

 

Ngực đối ngực, tim đập dồn dập.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cách lớp áo mỏng manh, cơ thể hai người dần nóng lên.

 

Đầu ngón tay nàng vuốt ve những đường nét trên khuôn mặt hắn: "Chàng còn nhớ, ta đã nói gì bên cạnh đấu trường không?"

 

Kỳ Yến nói: "Nàng nói, đợi ta ra ngoài chúng ta sẽ thành thân."

 

Vệ Trăn khẽ động người, bàn tay thon thả của nữ lang bám vào mép giường, có chiếc áo choàng trượt xuống đất theo đầu ngón tay. Khi nàng nghiêng người áp sát, cơ thể nóng bỏng của chàng trai chợt căng cứng, như tường đồng vách sắt.

 

Yết hầu Kỳ Yến lên xuống: "Đã nói đừng thử thách ta mà."

 

Bàn tay trắng nõn của Vệ Trăn vuốt ve vết thương trên vai hắn, hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

 

So với lúc nãy, đương nhiên là khó chịu hơn rồi.

 

Nàng hoàn toàn không biết điều đó có ý nghĩa gì đối với một người đàn ông. Giọng nàng như gió, gần như thiêu cháy lý trí của hắn, đẩy hắn đến bờ vực.

 

Thân hình nữ lang thật đẹp, thon thả đầy đặn, giờ phút này trong vòng tay hắn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng.

 

Nếu hắn đè xuống, ôm lấy eo nàng, một số chuyện có thể làm được.

 

Nhưng Kỳ Yến không muốn làm chuyện đường đột với nàng.

 

Càng không muốn nàng vì hắn uống huyết nai, t.h.u.ố.c phát tác, mới đành phải hy sinh thân mình giúp hắn.

 

Kỳ Yến dùng chút lý trí còn sót lại nói với nàng: "Đợi về sau, để cha nương chúng ta chứng kiến hôn lễ, chúng ta hãy..."

 

Hắn nói được một nửa, huyết nai phát tác, hơi nóng trong mạch m.á.u xông thẳng vào lý trí, hắn c.ắ.n răng.

 

Vệ Trăn hôn lên vai hắn, đôi môi như dòng nước, ác niệm của Kỳ Yến bùng lên, nhưng hắn biết rõ nữ lang của mình chỉ muốn dùng nụ hôn để xoa dịu sự nóng bỏng trên người hắn.

 

Bàn tay nàng lướt qua yết hầu hắn, lòng bàn tay mịn màng như tuyết, nhiệt độ mát lạnh, nơi nào đi qua quả thực có thể làm dịu đi sự nóng bức nhất thời, nhưng sau khi rời đi, lại khiến những nơi đó bùng lên ngọn lửa lớn hơn.

 

Trong mơ hồ, hắn nghĩ, có nên dùng ngọn lửa trong người mình, bao phủ chặt lấy nàng, cùng nàng ngọc đá cùng tan.

 

Kỳ Yến cảm nhận những động tác nhỏ bé của đầu ngón tay nàng, trong lòng có một chiếc trống lớn đang đập thình thịch.

 

Bàn tay trắng nõn của nàng ôm chặt lấy eo hắn, áp sát hắn hơn.

 

Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn dâng trào d.ụ.c vọng, cuối cùng cũng không kìm được nữa, tay hắn định chạm vào thắt lưng quần.