Vệ Trăn nghe thấy tiếng "thịch" một cái, là tiếng trái tim nàng chìm xuống, cuối cùng là tiếng chìm đắm trong dòng nước tình ái.
Đầu ngón tay Vệ Trăn siết chặt mép bàn phía sau, khoảnh khắc này, cái cảm giác va chạm ngọt ngào không thể kiềm chế mà hắn nói, nàng đã thực sự cảm nhận được.
Hắn nói: "Vậy nên nàng đừng giận nữa nhé."
Sắc mặt Vệ Trăn dịu xuống, nàng vốn dĩ không giận, cứng miệng cũng chỉ là để nhắc nhở hắn đừng làm chuyện như vậy nữa.
Kỳ Yến nhẹ nhàng nâng niu khuôn mặt nàng: "Lạnh không? Vừa dầm mưa về, chắc người còn lạnh, tắm nước nóng trước đã."
Hắn buông vòng tay đang đặt ở eo nàng ra, nhưng ngay lập tức lại ngẩn người, Vệ Trăn nắm lấy tay hắn, dưới ánh mắt của hắn, đặt tay hắn lên n.g.ự.c nàng: "Vậy chàng có cảm nhận được nhịp tim của ta không?"
Cách lớp áo, cảm giác ấm áp ấy khiến đầu ngón tay Kỳ Yến nóng bừng, hắn nhìn nàng: "Cảm nhận được, đập rất nhanh."
"Nhanh đến mức nào?" Nàng dựa vào, kéo tay hắn hơi lên một chút: "Nhanh lắm sao, nhưng vì chàng, nó còn có thể đập nhanh hơn nữa."
Ánh mắt Kỳ Yến khẽ dừng lại, nghe giọng nói của nàng quyến luyến, thể hiện tình ý say đắm.
Nàng nhìn vào mắt hắn, có sự ngây ngô, có tình ý, duy chỉ không có sự né tránh.
Đôi tay mảnh khảnh của nàng đặt lên vòng eo rắn rỏi của hắn: "Chuyện thân mật mà chàng muốn làm với ta, rốt cuộc thân mật đến mức nào? Nói cho ta biết đi."
Ánh mắt Kỳ Yến dưới cái nhìn của nàng cũng trở nên nóng bỏng, tay chàng bị nàng kéo xuống, đặt lên dải váy của nàng.
"Kỳ Yến, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta." Giọng nàng run rẩy.
Và ý nghĩa của câu nói này, không cần nói cũng hiểu.
Yết hầu Kỳ Yến khẽ trượt lên xuống.
"Ta rất lạnh." Đôi mắt trong veo của thiếu nữ ướt át, như viên ngọc được rửa sạch, trong vắt nhìn hắn.
Kỳ Yến không đành lòng nhìn vẻ mặt này của nàng, giơ tay kéo nàng vào lòng. Nàng kiễng chân, ghé vào tai hắn nói: "Đã là tân hôn, thì phải không để lại tiếc nuối đúng không?"
Mái tóc dài của nàng xõa trên cánh tay hắn, Kỳ Yến vuốt ve khuôn mặt nàng, đôi môi nàng từ từ ghé sát vào môi hắn: "Kỳ Yến, ta đã là thê tử của chàng rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau câu nói này, hắn cúi đầu, cuối cùng cũng hôn lấy nàng.
Trên cửa sổ, bóng dáng đôi nam nữ ôm nhau in xuống, sau đó có tiếng sột soạt nhẹ nhàng của váy áo rơi xuống đất.
Trên trời treo một vầng trăng tròn vành vạnh, những đám mây trắng như lụa, từ từ quấn quanh mặt trăng.
Trong ao, nước mưa tạo ra một làn sương mù mờ ảo, mặt trăng đuổi theo những chú cá, những chú cá tinh ranh vùng vẫy, thân hình mềm mại lặn xuống nước rồi lại nhảy lên, tạo thành những gợn sóng bạc trắng.
Tóc xanh của Vệ Trăn xõa trên gối, má nàng như bị son điểm, môi khẽ hé, đôi bông tai đung đưa chạm vào má.
Nàng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mơ màng như bước vào một dãy núi mây đen bao phủ, xung quanh sương mù giăng lối, nước không ngừng rơi xuống, và nàng dần lạc lối cùng hắn trong một cõi bí ẩn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Khi hắn cúi xuống, tay nàng không tự chủ được mà bám lấy bờ vai rắn chắc của hắn, như ôm lấy một khúc gỗ trôi. Hắn hôn xuống, yết hầu trượt lên xuống, tay còn lại luồn vào mái tóc nàng, không ngừng vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng, động tác tay dần trở nên gấp gáp.
Rồi gân xanh nổi lên ở yết hầu của hắn, tay Vệ Trăn đang đặt ở mép giường siết chặt lại.
Tiếng động khẽ khàng ấy nổi trong đêm trăng vằng vặc, tiếng mưa ồn ào, những chú cá trong ao ngoài kia ẩn mình, bơi sâu vào dưới lá sen.
Ánh trăng trong vắt chìm xuống, từng chút một rơi xuống, được nước bao bọc, cuối cùng hòa làm một với nước, trong chốc lát, ánh trăng lung linh vô tận.
Mưa vẫn còn rơi, từ nửa đêm canh tư đến sáng sớm, mưa dần dần ngớt.
Nơi đó quá chật hẹp, Kỳ Yến không thể xoay sở được, bế nàng đến bên bàn.
Cửa sổ hé mở, gió lùa vào, một cành hoa tươi thắm từ khe cửa vươn vào, rơi trên thái dương nàng, ba ngàn sợi tóc xanh ôm lấy một chút đỏ tươi, xuân ý vô bờ.
Trời tờ mờ sáng, Vệ Trăn mềm mại trong vòng tay hắn mở mắt, thực sự đã quá mệt mỏi, nhưng trái tim được bao bọc bởi tình yêu nồng cháy, vẫn chưa bình tĩnh lại, vẫn chưa muốn ngủ.
Nàng nhìn người bên cạnh, đầu ngón tay từ từ vuốt ve lông mày, đôi mắt hắn, lướt qua sống mũi cao thẳng của hắn, sau đó tay nàng bị tay hắn bao trọn.
Nàng tựa đầu lên vai hắn, nhẹ giọng nói: "Kỳ Yến, chàng có biết năm ngày ở sa mạc cùng chàng, ta đã nghĩ gì không?"
Kỳ Yến nói: "Đang nghĩ, phía trước là sa mạc mênh mông, liệu chúng ta có thể rời khỏi sa mạc không?"