Kỳ Yến cũng từng nghĩ, sau này mình bái kiến phụ thân của Vệ Trăn sẽ là cảnh tượng như thế nào, nhưng lại không ngờ phụ thân nàng lại là Ngụy Vương, trong lòng tự nhiên có chút e ngại và lo lắng, sợ nhạc phụ bất mãn và thất vọng về chàng rể này, không muốn gả con gái cho hắn.
Nhưng đó không phải là việc hắn cần phải suy nghĩ lúc này.
Điều hắn cần làm bây giờ là nhanh chóng điều động binh mã, ổn định tình hình, rồi không ngừng nghỉ đến với nàng.
Trong mắt Kỳ Yến phản chiếu nụ cười của nàng, hắn nắm lấy tay nàng, mười ngón tay từ từ đan vào nhau.
Bốn bức tường đơn sơ, chiếc giường nhỏ hẹp này, đã lưu giữ những ký ức ấm áp của hơn mười ngày họ bên nhau.
Có lẽ một ngày nào đó, họ có thể trở về Tấn cung, bước lên ngọc giai, một lần nữa nhận được sự ngưỡng mộ của vô số người, nhưng thiên hạ sẽ không biết, họ đã trải qua sinh tử, lưu lạc bên ngoài, từng chen chúc trên một chiếc giường đơn sơ như vậy, an ủi lẫn nhau.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Trong những lúc khốn khó nhất của cuộc đời, vào buổi chiều tà mùa xuân, hắn đã xác định tình yêu trọn đời, kết hôn với nàng, hứa hẹn trọn đời.
Sáng sớm hôm sau, trước khi lên đường, Kỳ Yến vẫn không yên tâm, phái hơn nửa đội quân đi hộ tống Vệ Trăn, còn cho Tả Doanh đi cùng bên cạnh.
Kỳ Yến ngồi trên lưng ngựa, nhìn Vệ Trăn dẫn đoàn người dần dần đi xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Ánh nắng gay gắt xuyên qua những đám mây chiếu xuống, ánh nắng bò dọc theo vạt áo hăn, làm cho dòng m.á.u gần như đông cứng của hắn dần dần hồi sinh.
Lúc hắn mới đến nơi này, vẫn là tướng lĩnh Tấn quốc, khi rời đi đã trở thành Quân Hầu của một nước.
Mấy vạn đại quân Tấn quốc, vẫn còn đang chờ hắn quay về ở phương Nam!
Thiên hạ quần hùng tranh bá, các nước tranh giành, chẳng qua mới là khởi đầu của khói lửa!
Mắt tràn ngập ánh nắng chói chang, hắn cưỡi ngựa bạc, một mình phi nước đại đi trước, bụi bay mù mịt phía sau, trường kiếm bên hông lạnh lẽo, phi nước đại trên cánh đồng xanh vô tận, hệt như đại bàng bay lượn, trở lại bầu trời!
Kỳ Yến đi về phía Nam cần tránh sự truy lùng của binh lính biên giới, nên đã chọn đường vòng qua lãnh thổ Tề quốc, đi theo đường mòn của Tề quốc. Đoàn người của hắn phải hành động bí mật, tuyệt đối không được để bị phát hiện.
Trước khi lên đường đến Nguỵ quốc, Vệ Trăn đến gần trường đấu thú, muốn chuộc lại ngọc bội từ người bán hàng rong đã ký giấy nợ hôm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người bán hàng rong thấy Vệ Trăn dẫn theo một nhóm binh lính, sợ hãi run rẩy ngã xuống đất, dưới sự truy hỏi nhiều lần của Vệ Trăn, người bán hàng rong mới nói, ngọc bội đã không còn trong tay, mấy ngày trước hắn gặp một thương nhân buôn lậu, trong một phút tham lam đã bán ngọc bội… Cách mấy ngày, ngọc bội đó e rằng đã lưu lạc vào Tấn quốc.
Thị vệ đi theo nổi giận, rút roi đ.á.n.h người bán hàng rong, m.á.u chảy lênh láng khắp nơi.
Vệ Trăn ra lệnh ngăn cản, bảo thuộc hạ áp giải hắn đến ngục quan, sẽ có quan phủ xử lý hắn.
Tả Doanh lo lắng nói: "Ngọc bội của Công chúa bị mất, đến lúc nhận cha với Ngụy Vương, liệu có gặp rắc rối không?"
Vệ Trăn nói: "Không sao, Ngụy tướng đã gặp ta, cũng đã xem ngọc bội của ta. Ta đến Nguỵ quốc tự nhiên sẽ có ngài ấy làm chứng cho ta."
Chỉ tiếc, đó là ngọc bội do cha mẹ tặng cho nàng, nàng đã cẩn thận giữ gìn bên mình hơn mười năm.
Vệ Trăn không còn bận tâm nữa, giật dây cương: "Đi thôi!"
Họ cưỡi ngựa đi về phía Tây, cần vượt qua sa mạc, lần này mang theo đủ lương thực và nước, lại có người dẫn đường, nhanh chóng vòng qua sa mạc, một mạch đi về phía Tây, không ngừng nghỉ, mấy ngày sau họ đến một quán trọ, nghỉ ngơi tại đây.
Vệ Trăn buộc ngựa vào cây, cùng các thị vệ lên lầu nghỉ ngơi, nhưng có một thị vệ ghé tai Tả Doanh nói mấy câu, sắc mặt Tả Doanh trở nên nghiêm trọng.
Vệ Trăn mơ hồ cảm thấy không ổn, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tả Doanh thở dài một hơi, ra hiệu Vệ Trăn lên lầu nói, hai người vào phòng khách, đóng cửa lại.
Tả Doanh nói: "Bên kinh đô, Cơ Uyên đã thả Cảnh Hằng về Sở rồi."
"Cảnh Hằng?" Vệ Trăn kinh ngạc.
Tả Doanh gật đầu: "Trước đây Quân Hầu đã đưa Sở phế thái tử về Tấn quốc, sau khi tiên vương và các đại thần bàn bạc, không xử tử thái tử phế truất ngay lập tức, mà quyết định tạm thời giam cầm, dẫn đến để lại hậu họa, giờ đây Cơ Uyên thả y về Sở, Sở quốc nhất định lại sẽ đại loạn."
Vệ Trăn đứng bất động.
Cảnh Hằng tuy thất bại trong cuộc tranh giành ngai vàng Sở quốc, nhưng dù sao cũng có nhiều người ủng hộ, thế lực khá mạnh, một khi trở về Sở quốc, nhất định có thể một lần nữa vùng dậy.