Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 298



 

Vệ Trăn có về Nguỵ quốc hay không, vốn cũng không quan trọng. Nếu nàng dám nhúng tay vào triều chính, những công thất thèm muốn ngôi vua của Nguỵ quốc sẽ nuốt chửng nàng như hổ sói, nàng không thể xoay chuyển cục diện Nguỵ quốc được.

 

Cơ Uyên nói: "Nếu Công chúa về Nguỵ quốc, Nguỵ quốc sẵn lòng xuất binh giúp ta. Sau khi mọi việc thành công, Sở quốc ở phía nam sẽ cắt năm thành trì, Tấn quốc ta sẽ cắt thêm năm thành trì, tất cả đều thuộc về Nguỵ quốc."

 

Vệ Trăn nói: "Hy vọng khi đó, Điện hạ sẽ dùng giang sơn Tấn quốc để làm sính lễ."

 

"Có lẽ khi đó, không chỉ dùng giang sơn Tấn quốc làm sính lễ." Cơ Uyên nói.

 

Vệ Trăn có hàng mi dài cong, đôi môi đỏ mọng: "Ý của Tấn Vương là dùng cả thiên hạ để cưới ta?"

 

Nàng cười nói: "Vậy ta xin cùng Điện hạ định ra thời hạn, ba năm. Hôm nay ta rời khỏi Tấn quốc, dù ba năm sau, nội loạn không thể dẹp yên, ta vẫn sẽ gả cho Tấn Vương."

 

Cơ Uyên đứng thẳng tắp, thân hình ngọc thụ, ánh đèn hắt bóng lên người, khẽ gật đầu.

 

Vệ Trăn nhìn về phía thư án bên cạnh: "Hôn thư của chúng ta đã cũ rồi, hôm nay hãy viết lại một bản minh ước."

 

Nàng cầm bút mực, viết thành hai bản, đưa một bản cho Cơ Uyên: "Vậy ta hôm nay sẽ khởi hành về Nguỵ quốc."

 

Cơ Uyên nhìn minh ước: "Trời sắp tối rồi, vẫn còn mưa. Ngày mai nàng khởi hành cũng không muộn."

 

Vệ Trăn nhìn sắc trời: "Nhưng ta muốn ra khỏi thành."

 

Cơ Uyên ngẩng đầu, thở dài một tiếng, dặn dò mạc liêu: "Đi gọi quân úy Triệu Lôi, Hầu Triều, và cả Khang Dương đến, bảo họ lập tức thu dọn hành lý, hộ tống Ngụy Công chúa ra khỏi thành."

 

***

 

Khi trời gần tối, Vệ Trăn cuối cùng cũng rời khỏi Tấn Cung, bắt đầu hành trình trở về Nguỵ quốc.

 

Móng ngựa giẫm trên nước, b.ắ.n tung những giọt nước bùn.

 

Cái gì mà Tấn Vương, cái gì mà thiên hạ làm sính lễ, tất cả đều chỉ là cái cớ để Vệ Trăn lừa gạt Cơ Uyên mà thôi.

 

Từ đầu đến cuối, người nàng muốn gả chỉ có Kỳ Yến, Tấn Vương trên minh ước cũng là chỉ Kỳ Yến.

 

Cho dù hôm nay lập khế ước với Cơ Uyên, sau đó nàng xé nát khế ước thì có sao?

 

Sử sách vốn dĩ do kẻ thắng viết, nàng cũng không hề sợ người trong thiên hạ sẽ nói gì về nàng.

 

Tiếng vó ngựa phía sau như hình với bóng, những người này đều là tâm phúc của Cơ Uyên, có địa vị quan trọng bên cạnh hắn.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Cơ Uyên phái họ đến giám sát Vệ Trăn, vậy thì Vệ Trăn cũng nhận hết. Khi đến Nguỵ quốc, nàng sẽ để họ đấu với những quý tộc Ngụy quốc trước, nàng sẽ ngồi xem, hưởng lợi ngư ông.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mưa đã tạnh, trăng ló dạng từ đám mây, rải ánh sao, điểm xuyết lên lá cỏ ven đường, soi sáng con đường về phía tây của nàng.

 

Sau bảy ngày phi ngựa cấp tốc, Vệ Trăn đã đến kinh đô của Nguỵ quốc, An Ấp.

 

"Đại vương! Công chúa đã trở về!" Hoạn quan bẩm báo.

 

Vào một buổi chiều bình thường, ánh nắng ấm áp, hương hoa thoang thoảng, không có nghi trượng đón tiếp, không có lễ nghi long trọng, mọi thứ đều diễn ra vội vàng.

 

Vệ Trăn phi ngựa vào vương cung.

 

Ngụy Vương chống đỡ thân bệnh từ Vương điện bước ra.

 

"Phụ thân!"

 

"Ương Ương!"

 

Vệ Trăn lao vào vòng tay Ngụy Vương, nước mắt lưng tròng.

 

Nàng như một lữ khách xa nhà trở về, trải qua bao sóng gió, cuối cùng cũng trở về bên phụ thân.

 

.

 

Ánh sáng lung linh trong gió nhẹ, chiếu lên người Vệ Trăn, tựa như những gợn sóng lấp lánh.

 

Trong vòng tay của Ngụy Vương, nàng cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có.

 

Ngụy Vương nói: "Con từ Tấn quốc trở về, sao không phái người báo trước một tiếng, để ta còn bảo trong cung chuẩn bị lễ đón tiếp cho con."

 

Giọng Ngụy Vương khàn khàn, chứa đựng sự xót xa sâu sắc.

 

Chỉ nhìn thấy ông, Vệ Trăn đã suýt bật khóc, nước mắt chực trào: "Nếu trong cung tổ chức lễ đón tiếp, con sẽ phải trì hoãn rất lâu, nhưng con chỉ muốn nhanh chóng gặp phụ vương, một khắc cũng không muốn chờ thêm."

 

Ngụy Vương cũng đỏ hoe mắt, khẽ mỉm cười, khóe mắt hiện rõ những nếp nhăn nhỏ: "Đứng dậy đã, chúng ta vào trong nói chuyện."

 

Ông dẫn Vệ Trăn vào Vương điện, Vệ Trăn cúi đầu, nhìn bàn tay mình đang bị ông nắm chặt, dường như đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng được phụ thân nắm tay như vậy.

 

Ngụy Vương dẫn nàng đến ngồi sau án thư, dịu dàng ngắm nhìn nàng.

 

Ngụy Vương Ngụy Tế, đã ngoài bốn mươi, nhưng vẫn mày thanh mắt tú, dung mạo tuấn tú phi phàm, đôi mắt đào hoa khi nhìn người khác chứa đựng vô hạn dịu dàng, chỉ là giữa hai hàng lông mày ẩn chứa một vẻ ốm yếu, và vì đang bệnh, dung mạo có chút tái nhợt, thân hình cũng đặc biệt gầy gò, hoàn toàn không có vẻ phát phúc của đàn ông bình thường ở tuổi này, thêm vào việc không để râu, trông ông đặc biệt trẻ trung.

 

Ngụy Vương rưng rưng nước mắt: "Nguỵ Ngọc từ Tấn quốc trở về nói với ta con còn sống, từ ngày đó trở đi ta ngày nào cũng nóng lòng muốn gặp con."