Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 301



 

Vệ Trăn cười đưa thìa t.h.u.ố.c đến môi Ngụy Vương, ánh nắng chiếu vào khiến mắt nàng lấp lánh rực rỡ, tỏa ra ánh mật ngọt ngào.

 

"Nữ nhi tin rằng, tất cả những gì phụ thân làm đều đã được suy nghĩ kỹ lưỡng, là vì Ngụy quốc mà cân nhắc, nữ nhi sẽ không can thiệp vào quyết định của phụ thân."

 

Một bát t.h.u.ố.c nhanh chóng cạn đáy, Vệ Trăn đặt bát xuống: "Vừa rồi thần tử đến gặp phụ vương, phụ vương còn chưa ngủ trưa tử tế, hãy nghỉ ngơi trước đi."

 

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngụy Vương: "Nữ nhi ở đây bầu bạn với người."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Ngụy Vương cười nói được, từ từ nhắm mắt lại.

 

Vệ Trăn đứng dậy, lấy tập tấu chương trên giường, trải một chồng tấu chương ra, Vệ Trăn chỉ liếc qua, những từ ngữ đó liền nhảy vào mắt nàng.

 

Trên đó ghi chép tình hình thuế vụ ở phía nam Ngụy quốc gần đây.

 

Ngụy Vương nói: "Ương Ương, con có thể hiểu được tấu chương này sao?"

 

"Nữ nhi có hiểu sơ qua về thuế vụ, chỉ là tiện tay mở ra xem thôi." Vệ Trăn đặt tấu chương xuống lại chỗ cũ.

 

Ánh mắt Ngụy Vương dịu dàng: "Ngụy Ngọc nói, khi con ở Tấn quốc, từng giúp Tấn Vương xử lý chính sách thuế, sao có thể coi là hiểu sơ qua được, những tấu chương trong phòng ta con cứ xem đi, không cần phải câu nệ."

 

Vệ Trăn kinh ngạc, Ngụy Vương đối với nàng dường như không có chút đề phòng nào.

 

Ngụy Vương nói: "Tuy nhiên, mấy vị thần tử mà con mang về từ Tấn quốc, mấy ngày nay họ đi lại rất gần gũi với các đại thần trong triều."

 

Tim Vệ Trăn khẽ thắt lại: "Họ là người của Cơ Uyên, trước đây nữ nhi bị Cơ Uyên ép kết hôn, đành phải đàm phán điều kiện với hắn. Hắn muốn mượn con để nhúng tay vào Ngụy quốc. Mấy vị đại thần đó là do họ phái đến để giám sát con."

 

Vệ Trăn thành thật nói xong, lo lắng nhìn Ngụy Vương.

 

"Phụ thân không sợ con sẽ tiết lộ bí mật của Ngụy quốc cho họ sao?"

 

"Con sẽ sao?" Ngụy Vương nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt dịu dàng: "Con à."

 

Mắt Vệ Trăn hơi nóng, sự tin tưởng này đến thật vô cớ, nàng gật đầu nói: "Nữ nhi đương nhiên sẽ không."

 

Ngụy Vương nắm lấy tay nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương: "Họ luôn nói quả nhân dưới gối không có nhi tử, không ai chia sẻ nỗi lo cho quả nhân, nhưng ta có con là đủ rồi. Nếu con bằng lòng, ngày thường cũng giúp quả nhân tham mưu chia sẻ nỗi lo, quả nhân tin con."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Lát nữa, ta sẽ gọi Ngụy Ngọc đến, để hắn giúp con tìm hiểu một số chuyện trong triều."

 

Vệ Trăn nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của Ngụy Vương, gật đầu, c.ắ.n môi nén nước mắt: "Nữ nhi đương nhiên tình nguyện giúp phụ vương chia sẻ nỗi lo."

 

Nàng nhận lấy quạt, quạt mát cho Ngụy Vương.

 

Ánh nắng chiều xiên xiên chiếu vào từ ngoài cửa sổ, nhuộm váy nàng thành màu vàng trong suốt. Vệ Trăn nhìn người trên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y ông. Phụ thân tin tưởng nàng như vậy, vậy nàng đương nhiên cũng không thể khiến phụ thân thất vọng.

 

Khí nóng càng lúc càng gay gắt, mưa lớn không ngừng trút xuống.

 

Những ngày sau đó, Vệ Trăn cũng không hề nhàn rỗi, Ngụy Vương cũng bí mật triệu kiến các tâm phúc, giới thiệu họ với Vệ Trăn. Dưới sự giúp đỡ của họ, Vệ Trăn dần dần nắm rõ tình hình triều chính. Trong khi đó, các thuộc hạ của Cơ Uyên đi cùng nàng đến Nguỵ quốc, liên tục lôi kéo các đại thần trong triều, thỉnh cầu Ngụy Vương phái binh trợ giúp Tấn quốc. Đồng thời, họ cũng thúc giục Vệ Trăn thuyết phục Ngụy Vương.

 

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, nội bộ Tấn quốc đã xảy ra hai cuộc giao tranh, cả hai lần đều do Kỳ Yến giành chiến thắng.

 

Tình thế bất ngờ trở nên khó lường, vì vậy các thuộc hạ của Cơ Uyên càng thúc giục Vệ Trăn gấp gáp hơn.

 

Vệ Trăn ngồi bên cửa sổ, gió nhẹ mang theo mưa bụi bay vào người, thoáng chốc đã ba tháng kể từ khi nàng trở về Nguỵ quốc.

 

"Công chúa nhìn ra ngoài thất thần, có phải đang nhớ tướng quân không ạ?" Lương Thiền hỏi.

 

Lần này Lương Thiền cũng đi cùng nàng trở về Nguỵ quốc.

 

Vệ Trăn "ừm" một tiếng. Nàng nhớ Kỳ Yến, đã nhiều ngày trôi qua mà nàng không nhận được bất kỳ bức thư nào từ hắn. Vệ Trăn không khỏi nghĩ, liệu có phải chiến sự tiền tuyến quá căng thẳng, hắn không rảnh rỗi để viết thư cho nàng, hay là hắn đã tạm thời quên nàng mất rồi?

 

Mưa phùn xéo xắt, cây hoa lay động trong gió, những cánh hoa ẩm ướt rơi xuống bùn đất, bị nghiền nát thành hoa bùn.

 

Vệ Trăn đang thất thần, nghe Lương Thiền nói: "Công chúa, đã đến giờ Đại vương uống t.h.u.ố.c rồi, người nên đến Vương điện ạ."

 

Vệ Trăn quay đầu lại, cười nói: "Đi thôi."

 

***

 

Hai người che ô đến Vương điện, Vệ Trăn vừa hạ ô xuống đã nghe thấy tiếng tranh cãi trong điện. Nàng bước vào, thấy mấy vị đại thần đang đứng trước cửa nội điện ra lệnh cho hoạn quan mở cửa.

 

"Doãn Bá đại nhân xin hãy về đi, Đại vương bị bệnh, mấy ngày nay không thể gặp thần tử."