Kỳ Yến hỏi: "Trong triều đình Ngụy quốc có ai làm khó nàng không?"
Tất nhiên là có. Vệ Trăn là một Công chúa lưu lạc bên ngoài nhiều năm, trở về vương cung chưa đầy vài tháng, đã có thể nhúng tay vào chính sự của Ngụy Vương, không nghi ngờ gì đã gây ra nhiều lời đàm tiếu. Kèm theo đó là những tấu chương như bông tuyết, khuyên Ngụy Vương sớm ngày nhận con nuôi.
Thực ra những tấu chương như vậy những năm nay chưa từng ngừng. Nhưng phần lớn cốt nhục Vương thất Ngụy quốc, đã bị Ngụy Vương tiêu diệt hết trong cuộc nội loạn khi Ngụy Vương mới lên ngôi.
Vương thất duy nhất còn lại là Ngụy Tướng Ngụy Ngọc, tuy là cháu của Ngụy Vương, nhưng lại là con nuôi, không phải huyết mạch Vương thất thật sự. Vì vậy Ngụy Vương không có con cháu tông thất nào để nhận nuôi.
Và sự hỗn loạn nội bộ Ngụy quốc cũng là do Ngụy Vương sau khi mắc bệnh lực bất tòng tâm, dần dần không kiểm soát được các môn phiệt trong triều, dẫn đến các phe phái chia cắt, bắt đầu đấu đá lẫn nhau, ý đồ nhúng tay vào vương vị.
Vệ Trăn là một Công chúa, muốn xoay chuyển cục diện triều đình Ngụy quốc, trong một thời gian ngắn cũng không thể thực hiện được.
Vệ Trăn không nói những chuyện này với Kỳ Yến, sợ Kỳ Yến lại phải phân tâm lo lắng cho nàng ở Ngụy quốc. Chuyện này tự nàng có thể từ từ đối phó được.
Nàng giơ tay, kéo kéo mặt nạ da người của Kỳ Yến, hắn khẽ rít lên một tiếng, đưa tay che mặt, cúi đầu nói: "Đừng kéo, đau."
Vệ Trăn buông tay: "Nhưng chàng đeo mặt nạ như vậy xấu quá, khiến ta cảm thấy khó chịu, cứ nghĩ mình đang lôi lôi kéo kéo với nam nhân khác sau lưng Kỳ Yến."
Kỳ Yến vuốt lại mặt nạ cho phẳng và dính chặt vào má, nói: "Nhưng ta không thể không đeo mặt nạ được, nếu không đeo, chúng ta chỉ có thể đến những nơi tránh được người ngoài thôi."
Thấy trời sắp tối, bầu trời lại sắp mưa, họ còn có thể đi đâu để tránh người ngoài?
Kỳ Yến nhướng mày nhìn nàng.
Vệ Trăn khẽ nói: "Vậy thì đến tẩm cung của ta."
Nhưng nếu đến tẩm cung, một nam một nữ có thể làm gì được chứ?
Kỳ Yến cười không nói, Vệ Trăn véo vào lòng bàn tay hắn một cái, không cho hắn cười, nũng nịu nói: "Chàng đi tách ra khỏi ta, cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy."
Kỳ Yến nói: "Được."
Vệ Trăn quay đầu lại, thấy Lương Thiền đang đứng ở bụi hoa xa xa giúp họ canh chừng, nhanh chóng đi đến bên Lương Thiền: "Lương Thiền, ngươi nói với phụ vương giúp ta, ta hôm qua bị dính mưa nhiễm phong hàn, cảm thấy không khỏe, buổi tối về tẩm điện nghỉ ngơi trước, không đến tẩm điện ở cùng người nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lương Thiền ghi nhớ kỹ, đi về phía vương điện.
Mưa phùn bay lất phất, Vệ Trăn trở về tẩm cung, ra lệnh cho thị vệ đứng gác trước cổng cung lui xuống trước, hôm nay không cần trực ban.
Nàng bước vào nội điện, váy áo bị ướt gần hết, dính chặt vào người khó chịu vô cùng, Vệ Trăn vừa cởi váy áo vừa đi về phía phòng tắm.
Bể tắm được xây bằng đá cẩm thạch, hơi nước bốc lên nghi ngút, Vệ Trăn đi đến bên bể, dùng chân thử nhiệt độ.
Nàng vừa cởi chiếc áo lót cuối cùng, phía sau bỗng nhiên vươn ra một đôi tay, ôm nàng từ phía sau.
Vệ Trăn giật mình, thân thể theo bản năng tránh né hắn, lại bị hắn kéo vào vòng tay một lần nữa, ngón tay hắn lướt dọc theo sống lưng lên phía trước, hai tay gạt mái tóc đen của nàng sang một bên, từ từ ôm lấy nàng, một tay gác đầu vào hõm cổ nàng, dùng cằm từ từ vẽ vòng tròn, chuyển mắt nhìn sắc mặt nàng dần dần đỏ bừng.
Trong gương đồng phía trước phản chiếu hình bóng hai người, giữa làn hơi nước mờ ảo, Kỳ Yến nhìn người trong gương, bỗng nhiên nói: "A Trăn, ta từng có một giấc mơ."
Vệ Trăn hỏi là mơ gì, Kỳ Yến nói: "Trong mơ nàng dường như chính là như thế này, lấy mây làm áo, hơi nước làm xiêm y. Nàng đi về phía ta, sau đó mây mù tan đi..."
Những chi tiết sau đó, hắn thì thầm kể cho nàng nghe.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Giọng nói đầy mê hoặc đó khiến Vệ Trăn muốn bịt tai lại, nàng cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Mơ khi nào?"
Kỳ Yến nhìn nàng: "Là từ rất lâu rồi."
Lời này Kỳ Yến quả thực không tiện mở lời, lúc đó là trước khi chưa bày tỏ lòng mình với con gái nhà người ta, hắn cũng cảm thấy vô sỉ hạ lưu, vậy mà lại nảy sinh những ý nghĩ dơ bẩn như vậy đối với nàng. Nhưng cho dù là mơ, đó cũng là sự phản ánh của một tia thần thức trong đầu hắn, không phải sao?
Vệ Trăn truy hỏi, Kỳ Yến lúc này mới nói: "Là trên đường đưa nàng đi hòa thân, đêm cùng nàng chung gối."
Vệ Trăn kinh ngạc vô cùng, hắn ho khan một tiếng, ánh mắt chuyển sang nơi khác: "Nàng muốn tắm à?"
Vệ Trăn kéo hắn lại, không cho hắn đ.á.n.h trống lảng: "Chàng đã mơ những giấc mơ như vậy sớm thế sao?"
Kỳ Yến tránh né không nói, nói: "Để ta giúp nàng gội đầu nhé."