Ngụy Vương nhìn con gái, rồi nhìn Kỳ Yến đang cởi trần, liền đoán được chuyện gì đã xảy ra ở đây trước đó.
"Phụ vương, con và chàng đã lâu không gặp, chàng đặc biệt đến Ngụy quốc để gặp con…" Giọng Vệ Trăn nhỏ nhẹ, trong mắt hoảng loạn xen lẫn vài phần cầu xin, như thể sợ Ngụy Vương sẽ trách tội Kỳ Yến.
Ngụy Vương nhìn thấy, nhắm mắt lại, nói với Kỳ Yến: "Hai con cứ mặc quần áo vào trước, lát nữa ra nói chuyện với quả nhân."
Ngụy Vương đi ra tiền điện. Vệ Trăn quay đầu nhìn Kỳ Yến, vừa rồi hai người đang lúc tình nồng, lúc này hơi nóng trên người vẫn chưa tan, nhất thời đối mặt, Vệ Trăn khá ngượng ngùng.
Kỳ Yến đưa tay ôm lấy nàng, vuốt ve lưng nàng: "Không sao, ta sẽ đi nói chuyện với phụ vương của nàng."
Vệ Trăn mặt đỏ bừng: "Ta đi cùng chàng."
"Không cần, A Trăn, lời của phụ vương nàng là nói với ta, ông ấy muốn nói chuyện riêng với ta."
Hắn vỗ vai nàng ra hiệu nàng yên tâm, chỉnh trang y phục, rồi bước ra ngoài.
Ngụy Vương đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, quay đầu lại, Kỳ Yến đã ở trước mặt mình, cúi đầu cung kính hành lễ: "Đại vương."
Hắn từ từ đứng thẳng người, lộ ra một khuôn mặt, là vẻ đẹp phong thái tuấn tú, ngọc thụ quỳnh chi.
Cái tên "Kỳ Yến" không xa lạ gì đối với Ngụy Vương. Bao nhiêu năm nay, cha con nhà họ Kỳ như bức tường đồng vách sắt bảo vệ biên giới Sở quốc, trong những lần giao chiến với Ngụy quốc, chưa từng bại trận nào, Ngụy quốc chẳng thu được chút lợi lộc nào, ngược lại còn mất đi không ít lãnh thổ.
Ngụy Vương cũng từng nghĩ, nếu dưới trướng mình có một tướng tài như vậy, thì Ngụy quốc nhất định sẽ không phải co ro ở một góc tây bắc, không thể phái quân ra đông.
Thế mà không ngờ, cái tên này lại liên quan đến Ngụy quốc, lại còn liên quan đến con gái mình.
Khi Ngụy Vương nghe Ngụy Tướng nói về chuyện của con gái mình với thiếu niên này, ông đã từng phái người đi điều tra quá khứ của hắn.
Có người nói rằng, người này cao quý anh tuấn, đẹp không tì vết, hôm nay xem quả thực không sai.
Ngụy Vương nhìn hắn, từ từ mở miệng: "Quân Hầu gọi quả nhân thân thiết thật đấy, nhưng quả nhân chưa chắc đã gánh nổi hai chữ 'Phụ vương' của ngươi. Không biết Quân Hầu đến Ngụy quốc ta có việc gì, có phải đến để mượn binh mã không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng Ngụy Vương lạnh nhạt, không chút cảm xúc.
Kỳ Yến khẽ cười: "Đại vương, ta không đến vì binh mã, mà đến vì Công chúa."
"Ồ?" Ngụy Vương quay đầu nhìn hắn.
Kỳ Yến lại cúi đầu vái: "Tại hạ đến Ngụy quốc là để cầu hôn, ta yêu mến Công chúa, Công chúa cũng có tình ý với ta, mong Đại vương cho phép, gả Công chúa cho ta."
Ngụy Vương rõ ràng không ngờ lại là câu trả lời này, ban đầu ông đã có định kiến, cho rằng chuyến đi này của hắn có mục đích khác.
Bóng đêm và ánh nến đan xen chiếu lên mặt Kỳ Yến, giọng hắn bình tĩnh, ánh mắt trong veo, không kiêu ngạo cũng không tự ti nhưng lại mang theo sự thành kính vô cùng, phong thái cử chỉ toát lên vẻ thanh nhã của thế gia quý tộc.
Ngụy Vương không nói gì, nhìn những hạt mưa ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: "Nhưng thiên hạ muốn cầu hôn con gái quả nhân không chỉ có một mình ngươi, đông biên Tấn quốc có hôn ước với con gái quả nhân, quả nhân vì sao phải bội ước, rồi gả nàng cho ngươi?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Lông mi Kỳ Yến khẽ run lên, nhìn thẳng vào ông: "Đại vương hẳn đã nghe Ngụy Tướng nói về chuyện của ta và Công chúa rồi, Công chúa cũng rất yêu mến ta."
Ngụy Vương ngắt lời: "Nhưng hôn sự của nàng là do ngoại tổ phụ ngươi định ra, quả nhân không thể bội ước với tiên vương Tấn quốc. Ngươi cũng là ngoại tôn của ông ấy, chắc hẳn có thể hiểu được chứ?"
Kỳ Yến lắc đầu: "Nếu hôn ước của Công chúa và Cơ Uyên được coi là hợp lệ, thì hôn ước mà ngoại tổ phụ định ra cho ta và Công chúa vào đầu năm, sao lại không hợp lệ?"
Ngụy Vương nói: "Khi Tấn Vương định hôn sự cho các ngươi không biết thân phận của Ương Ương, nếu biết, Tấn Vương có đồng ý cho các ngươi ở bên nhau không? Ngươi cứ về trước đi."
"Đại vương." Kỳ Yến lại gọi ông.
Đôi mắt của thiếu niên cực kỳ đẹp, trong mắt dường như trải ra một hồ nước thu trong vắt, Ngụy Vương nhìn chàng, có chút hiểu vì sao con gái mình lại thích hắn, sinh ra đã có khuôn mặt như ngọc, vẻ đẹp phi phàm, thêm vào gia thế hiển hách, lại có năng lực, sao lại không khiến trái tim thiếu nữ xao động?
Kỳ Yến nói: "Đại vương tuy nói Công chúa đã có hôn ước, nhưng Công chúa gả cho ai, suy cho cùng vẫn là do Đại vương quyết định. Đại vương cảm thấy tại hạ còn thiếu sót điểm nào khiến Đại vương không hài lòng, Đại vương cứ nói ra."
Mặc dù Ngụy Vương liên tục ngăn cản, thái độ của hắn vẫn không thay đổi.
Ngụy Vương nói thẳng: "Quả nhân quả thực có điểm bất mãn về ngươi."