Vệ Trăn không nhắc, hắn cũng không để ý, lúc này ngửi kỹ, cũng ngửi ra mùi hương vốn thuộc về Vệ Dao trên người.
Thái tử nói: "Chẳng qua là hương xông phòng thường dùng trong cung thôi. Cung nhân bên cạnh Vương hậu đưa đến, cô nhất thời cũng không biết là hương gì."
Nếu hắn nói đây là mùi hương dính phải khi ở cùng Dực Dương Công chúa, Vệ Trăn sẽ không đa nghi, nhưng lại nói là hương xông trong điện, vậy thì có chuyện đáng nói rồi.
Vệ Trăn hạ mắt xuống, nhìn vào tay áo thêu hoa văn mây nước phức tạp của Thái tử, ở đó có một vết son môi đỏ tươi chưa kịp lau đi.
Buổi chiều hình như hắn từng gặp người phụ nữ khác…
Vệ Trăn khẽ cong mày: "Hương thơm thanh khiết mà không nồng, như hoa mộc lan, thấm vào lòng người, rất dễ chịu. Thần nữ rất thích, không biết Điện hạ có thể nể tình tặng cho thần nữ vài túi không?"
Thái tử và nàng mắt chạm nhau trong chốc lát, đầu ngón tay siết chặt chén trà trong tay.
Vệ Trăn vẫn luôn mỉm cười, Thái tử khẽ đổ mồ hôi trán, chỉ nói: "Ta sẽ sai cung nhân đi lấy, lát nữa sẽ mang đến điện của nàng."
"Vâng, thần nữ đa tạ Điện hạ."
Hắn nghiêng tai dặn dò cung nhân đi tìm Vệ Dao. Vệ Trăn đứng dậy từ sau bàn, nhẹ nhàng hành lễ xin cáo lui.
Thái tử nói: "Hôm nay vốn muốn đến thăm nàng để bày tỏ lời hỏi thăm, lại để nàng phải đến một chuyến, thực sự rất hổ thẹn."
Trong tình cảnh này, Thái tử cũng không dám ở lại lâu hơn với nàng, sợ rằng nếu tiếp tục ở bên nhau, nàng sẽ phát hiện ra nhiều điều bất thường hơn trên người hắn.
Cảnh Hằng đích thân tiễn nàng đến cửa điện, rồi từ biệt.
Mặt trời lặn về phía tây, những đám mây như vảy cá phủ kín bầu trời, ánh hoàng hôn đổ xuống những khóm hoa, cũng nhuộm chiếc váy của Vệ Trăn thành một màu đỏ rực.
Vệ Trăn đang suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra trong điện, không lâu sau, phía sau vang lên tiếng bước chân, là Thái tử sai hoạn quan đến đưa hương liệu cho nàng.
Sau khi người đi, Vệ Trăn nhìn chiếc hộp gỗ đựng hương liệu, ra lệnh cho hộ vệ: "Đi điều tra xem, trong cung có những ai dùng loại hương này."
Hộ vệ ôm quyền đáp lời.
"Nhưng mà…" Vệ Trăn đi được vài bước, lại có chút do dự. Hộ vệ hỏi: "Tiểu thư còn có gì phân phó?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong mắt Vệ Trăn hiện lên cảnh tượng nàng bắt gặp Thái tử và kế muội bên hòn non bộ hôm đó.
Nếu hỏi ai có thể xuất hiện trong tẩm cung của Thái tử, thân mật với Thái tử như vậy, người đầu tiên Vệ Trăn nghĩ đến chính là vị kế muội này.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Vệ Dao và Dực Dương Công chúa hình như cũng rất tốt.
Vệ Trăn nhớ lại, khi nàng vào cung học lễ nghi, Thái tử thường xuyên đến thăm Dực Dương Công chúa, Dực Dương Công chúa giao thiệp rộng rãi, thường tổ chức tiệc mời các tiểu thư vọng tộc vào cung làm bạn, thành phần đương nhiên có Vệ Dao.
Lúc đó, Thái tử và Vệ Dao đã làm gì trong tẩm điện của Dực Dương Công chúa?
Nàng nói: "Không cần phải tìm từng người một, trực tiếp đi điều tra Vệ Nhị tiểu thư, xem đây có phải là loại hương mà nàng ấy thường dùng không."
"Vâng."
Bên này hoạn quan đưa hương liệu cho Vệ Trăn, bên kia Vệ Dao trở về phòng ngủ, thị nữ đi ra ngoài dò la tin tức, trở về ghé tai bẩm báo.
"Ngươi nói Thái tử đã tặng tất cả hương của ta cho Vệ Trăn?" Trong mắt Vệ Dao ánh nước lay động, bàn tay đặt trên bàn trang điểm bỗng siết chặt lại.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Thị nữ khẽ gật đầu, không dám thở mạnh.
Vệ Dao xoay người, lồng n.g.ự.c phập phồng, phẫn nộ nói: "Ta cứ nghĩ ngài ấy muốn hương của ta vì thích hương do ta chế, nhưng không ngờ lại chuyển tặng hết cho người phụ nữ khác… Rõ ràng ta và Thái tử quen biết trước, Vệ Trăn chẳng qua chỉ là một người ngoài, lại có thể chen ngang giữa hai chúng ta!"
Là từ lúc nào, nàng nảy sinh tình cảm nam nữ với Thái tử?
Có lẽ là từ sau tuổi cập kê, mặc dù lúc đó đã biết ngài ấy là tỷ phu tương lai của mình, sẽ cưới đại tỷ của mình, nhưng vẫn không kìm được muốn đến gần ngài ấy.
Thái tử hứa sẽ hủy bỏ cuộc hôn nhân này và ở bên nàng, Vệ Dao cũng tin lời ngài ấy, giống như phụ thân nàng vậy, dù ban đầu hôn sự không như ý muốn, cuối cùng chẳng phải cũng cưới người phụ nữ mình thực sự yêu vào cửa sao?
Nhưng đến bước này, Thái tử lại hết lần này đến lần khác khiến nàng thất vọng.
"Thái tử cũng bị Sở Vương ép buộc, tình thế bất đắc dĩ, tiểu thư nên thông cảm hơn," Một người hầu trung niên bên cạnh bước đến an ủi, tay đặt lên lưng nàng: "Lúc này nhẫn nhịn chẳng qua chỉ là tạm thời, tiểu thư quên lời phu nhân nói sao? Nếu cứ thế từ bỏ, thì cả đời sẽ bị đôi tỷ đệ do Vệ phu nhân để lại đè nén."
"Hơn nữa, hiện tại chỉ có nương tựa vào Thái tử, tiểu thư mới có cơ hội minh oan cho huynh trưởng, phải không?"