Vệ Trăn dùng thìa múc một chút canh, khẽ mỉm cười: "Con biết, những quan thần đó bề ngoài là đòi công bằng cho Thẩm Tư, thực chất là vì phụ vương trừng phạt Thẩm Tư, động chạm đến lợi ích bè phái của họ. Từ khi con trở về cung, họ đã đặc biệt bất mãn với con."
Ngụy Vương nhìn ra cửa điện: "Họ có tư cách gì mà bất mãn với con? Ngày Thẩm Tư xông vào vương điện, đáng lẽ phải bị tru diệt theo tội."
Vệ Lăng đứng sau Vệ Trăn cuối cùng cũng lên tiếng: "Là sự xuất hiện của hài nhi đã gây phiền phức cho người."
"Con có phiền gì, phiền là ở họ! Khụ khụ khụ!" Ngụy Vương ho khan dữ dội, hai người vội vàng tiến lên đỡ ngài, Ngụy Vương xua tay nói không sao.
Gò má ông ửng hồng một cách yếu ớt, đôi mắt vô lực nhìn về phía Vệ Trăn: "Ta muốn chỉnh đốn triều chính, chỉ là từ khi bị bệnh đến nay vẫn lực bất tòng tâm, cũng liệu rằng một khi đã mở đầu thì sẽ không dừng lại được, cho nên vẫn chần chừ chưa động thủ, cứ để bọn họ nội đấu trước mắt… Nay Ương Ương trở về, ta nghĩ chuyện này con có lẽ có thể giúp phụ vương."
Vệ Trăn mơ hồ đoán được những lời Ngụy Vương muốn dặn dò mình, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y ông: "Phụ vương?"
Ngụy Vương lại ho vài tiếng, lồng n.g.ự.c khẽ nhấp nhô: "Nhưng chuyện này rốt cuộc vẫn nguy hiểm, nếu một ngày ta qua đời, triều chính ắt sẽ đại loạn, con mà chỉnh đốn triều chính thì tình thế sẽ vô cùng hiểm nguy."
"Phụ vương đừng nói vậy," Vệ Trăn lắc đầu: "Kỳ Yến quen một danh y có thể cải tử hoàn sinh, mắt của con chính là do hắn chữa khỏi. Lần tới, con sẽ bảo Kỳ Yến đưa hắn đến gặp người, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho phụ vương."
Ngụy Vương mỉm cười, tiếng thở dốc dần lắng xuống. Trong một ngày, ông luôn có một khoảng thời gian ho không ngừng, gần như muốn ho ra cả phổi.
Ngụy Vương run rẩy nâng khuôn mặt của con gái, nhìn vẻ lo lắng của nàng, yếu ớt cười nói: "Được, phụ vương sẽ chống đỡ đến ngày đó. Sẽ không để những nghịch thần của Ngụy quốc được như ý, chúng thấy phụ vương không còn sống bao lâu, đều như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào ngôi vị này. Bệnh phổi này đối với phụ vương, cũng như bọn chúng đối với Ngụy quốc, một ngày không trừ, chính là mối họa lớn của Ngụy quốc. Ương Ương, con có bằng lòng giúp phụ vương không?"
Vệ Trăn cảm thấy tay ông run rẩy, nàng nắm chặt lại, không nỡ để khuôn mặt gầy gò trước mắt lộ vẻ thất vọng, gật đầu nói: "Con bằng lòng."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nhưng việc trừ bỏ nghịch đảng Ngụy quốc tuyệt không dễ dàng, đối phương nhất định sẽ tìm mọi cách để bảo vệ lợi ích của mình. Nếu Vệ Trăn thất bại, ắt sẽ bị thanh trừng.
Nàng nhẹ giọng nói: "Chỉ là phụ vương, trước đây con chỉ giúp người phê duyệt tấu chương, phụ vương nói một câu con viết một câu, thỉnh thoảng con đưa ra vài ý kiến. Nay con còn chưa đứng vững, phụ vương đã giao phó trọng trách, con sợ làm phụ lòng tin tưởng của phụ vương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tình cảnh tương tự, Vệ Trăn trước đây cũng từng trải qua, là khi ở Sở quốc, trước khi Tổ phụ qua đời, đã giao gia nghiệp cho nàng và a đệ. Cũng có người dòm ngó gia nghiệp muốn đoạt quyền, nhưng không hiểm ác bằng tình cảnh nàng phải đối mặt bây giờ.
"Đừng sợ." Ngụy Vương dường như nhìn thấu nỗi lo lắng trong lòng nàng: "Phụ vương sẽ ở bên con."
Vệ Trăn biết Ngụy Vương nói những lời này với mình là vì nàng là cốt nhục duy nhất của ông. Ngụy Vương tin tưởng nàng, dựa dẫm vào nàng, cần nàng.
Ngụy Vương nói: "Con ở Sở quốc cũng từng quản lý đất phong, nhưng Tổ phụ con chắc hẳn chưa từng dạy con g.i.ế.c người, đúng không?"
Vệ Trăn nâng đôi mắt hơi ướt lên, dường như không hiểu: "Phụ vương?"
Ngụy Vương nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Kẻ làm vua muốn trở thành quân vương, điều đầu tiên là đừng sợ tay mình dính đầy máu, phải học cách g.i.ế.c người."
Ngụy Vương lấy một con d.a.o găm từ dưới gối ra, run rẩy đưa cho Vệ Trăn. Lưỡi d.a.o găm hoa lệ khảm đá quý, chạm vào vô cùng lạnh lẽo.
"Những thần tử đó kết bè kéo cánh, cấu kết bán nước, con g.i.ế.c chúng là lẽ đương nhiên. Không thể vì sợ hãi mà không bao giờ dám bước ra bước đầu tiên, Ương Ương."
Vệ Trăn cúi đầu, nhìn con d.a.o găm đó, đầu ngón tay khẽ chạm, lưỡi d.a.o găm ra khỏi vỏ, lưỡi d.a.o sáng loáng phản chiếu đôi mắt trong veo của nàng.
"Hãy thử đi, dù tạm thời không thành công cũng không sao, phụ vương sẽ ở bên con."
Vệ Trăn dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lưỡi dao, con d.a.o găm sắc bén chỉ khẽ chạm, đã có giọt m.á.u thấm ra từ đầu ngón tay. Nàng nắm chặt con d.a.o găm, ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Ngụy Vương đang ở rất gần.
Trong mắt chàng lạnh lẽo, có thứ gì đó nổi lên từ đó: "Khi phụ vương còn trẻ, chính là nhờ con d.a.o găm này mà cuối cùng đã lên ngôi vương."
Vệ Trăn hiểu ra, trong mắt chàng là sát ý, khẽ gật đầu: "Nữ nhi đã ghi nhớ."