Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 342



 

Vệ Lăng nhìn bóng dáng một người một ngựa dần xa, cảm nhận sự đau rát nhẹ trong lòng bàn tay, lẩm bẩm: "A tỷ là điểm yếu của huynh, đúng không?"

 

Đêm lạnh gió thổi, Kỳ Yến một mình phi ngựa, đại quân ở phía sau, hắn một mình độc hành ở phía trước, ánh trăng phủ lên chàng một lớp ánh sáng lạnh lẽo.

 

Hắn nắm chặt thanh bảo kiếm mà Vệ Trăn đã tặng ở thắt lưng. Viên ngọc trên chuôi kiếm truyền đến cảm giác lạnh buốt, thấm sâu vào tim hắn.

 

Hắn biết mình đã bị cảm xúc lấn át, cân nhắc lợi hại, rõ ràng để Vệ Lăng dẫn quân về viện trợ sẽ tốt hơn. Nhưng trong lòng hắn dâng lên một ý nghĩ, hắn thực sự sợ hãi sẽ mất nàng mãi mãi.

 

Kỳ Yến dùng sức giật mạnh chiếc ngọc bội xuống, áp vào ngực, như thể có thể cảm nhận nàng đang ở bên cạnh mình.

 

Phía trước núi non trùng điệp, khói lửa bốc lên từ đài phong hỏa, lá cỏ được ánh sao nhuộm màu, lấp lánh ánh sáng mờ ảo.

 

Những hình ảnh đẹp đẽ trong quá khứ như cuốn phim quay chậm hiện về trước mắt.

 

Trong đêm mưa xuân, hắn bị thương xông vào phòng nàng, nàng vụng về nhưng kiên nhẫn băng bó cho hắn; trong đêm hạ chí, sao trời rực rỡ, hắn hộ tống nàng đi hòa thân, tặng nàng ngọc bội quý, lần đầu tiên hôn nàng một cách ngượng ngùng; đêm thu đom đóm như sao, mừng sinh nhật của nàng, nàng say rượu hôn hắn, nói người nàng yêu là hắn; đêm đông sao trời mờ mịt, nàng chạy đến bên hắn trong tuyết, đỡ cho hắn một roi…

 

Rồi đến một đêm xuân khác, hắn sa sút đến cực điểm, nàng vượt ngàn dặm từ kinh đô Tấn quốc đến tìm hắn, cùng hắn trải qua khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời.

 

Nếu nàng đã từng bất chấp tất cả để chạy đến bên hắn, thì hắn cũng có thể bất chấp tất cả để đi gặp nàng.

 

Cầu trời thương xót, xin hãy cho hắn thêm một chút thời gian, để hắn được gặp người yêu dấu một lần.

 

Kỳ Yến nắm chặt chuôi kiếm ngọc trong tay, dùng sức quất roi, ánh sao và ánh trăng chiếu rọi lên người hắn, soi sáng con đường hắn đi.

 

"Phi!"

 

Trên thảo nguyên, ngựa trắng đạp sao, lao nhanh về phía trước một cách không chút do dự.

 

.

 

Kinh đô Nguỵ quốc, An Ấp.

 

Quân Sở đã công thành liên tục ba ngày, mỗi ngày số binh lính Nguỵ quốc ngã xuống đều nhiều hơn ngày hôm trước.

 

Trên đường đâu đâu cũng là thương binh, gần như không có chỗ đặt chân, Vệ Trăn đi giữa đó, xử lý vết thương cho người này xong lại xách hộp t.h.u.ố.c đi xử lý cho người khác, hai tay nàng dính đầy máu, trên người cũng đầy vết bẩn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Công chúa, người đã băng bó cho thương binh cả đêm chưa nghỉ ngơi, xin hãy về cung nghỉ một lát đi ạ." Hộ vệ nói.

 

Vệ Trăn lắc đầu, nhìn lên thành lầu.

 

Trên tường thành khói đặc cuồn cuộn bốc lên, tung bụi khắp trời, binh lính mặc giáp liên tục trúng tên ngã xuống vũng máu.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Hai cánh cửa sơn son biểu tượng cho uy nghiêm của kinh đô, đã bị va chạm tạo ra hai vết nứt lớn, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

 

Ba ngày rồi, thế công của quân Sở không hề suy giảm, chiến sự dường như không có hồi kết. Vệ Trăn suốt ngày chữa trị cho thương binh, đã đến mức tê liệt.

 

Trong doanh trại, binh lính tinh thần sa sút, trong thành cũng tràn ngập không khí hoảng loạn.

 

Vệ Trăn chống tay vào tường đứng dậy, trước mắt tối sầm, cả người ngả về phía trước, hộ vệ vội vàng đưa tay đỡ nàng: "Cẩn thận," Vệ Trăn lúc này mới đứng vững.

 

"Công chúa hãy về nghỉ ngơi đi ạ, Đại vương mà biết Công chúa vất vả như vậy, cũng sẽ đau lòng lắm."

 

Nghe thấy hai chữ "Đại vương", Vệ Trăn mới nhớ ra mình đã không về cung cả đêm, Ngụy Vương sợ là sẽ lo lắng, nàng gật đầu nói: "Đỡ ta về thăm phụ vương."

 

Nàng ngồi xe về Vương cung, chưa kịp rửa sạch vết m.á.u bẩn trên người, đã đi thẳng đến Vương điện.

 

Trước sân có một nhóm đại thần đang đứng, Vệ Trăn chậm rãi bước vào, mọi người lần lượt quay đầu lại, đều ngừng nói chuyện.

 

Vệ Trăn mỉm cười: "Các vị đại nhân hôm nay sao lại đến đây? Đại vương đang nghỉ ngơi trong điện, các đại nhân nói chuyện ở đây e rằng sẽ làm phiền Đại vương nghỉ ngơi."

 

Bách tính giờ đều trốn trong nhà, triều đình cũng đã bãi triều, nhóm thần tử này không phải tâm phúc của Vệ Trăn, sẽ không vô cớ đến đây, ánh mắt nàng lướt qua vẻ mặt bất thiện của mọi người, đoán rằng họ đến để hỏi tội.

 

Một người trong số đó bước lên, hành lễ với Vệ Trăn, hỏi: "Công chúa, vương thành rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu, viện quân rốt cuộc khi nào mới đến?"

 

"Rất nhanh thôi."

 

Vẻ mặt đối phương đã đầy vẻ sốt ruột: "Rất nhanh là bao lâu? Có thể cho một thời gian cụ thể không? Bên ngoài quân Sở đang công thành, viện quân không đến nữa, cửa thành sẽ bị phá mất!"

 

"Đúng vậy, Công chúa!"

 

Lời này vừa thốt ra, như nước nóng đổ vào chảo dầu, kích động một loạt tiếng phụ họa.