Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 348



 

Đối phương nhanh chóng thu kiếm vào vỏ, cười nói: "Công chúa phản ứng nhanh nhẹn, trước đây có học kiếm sao?"

 

Vệ Trăn cúi đầu nhìn hổ khẩu bị chấn đỏ của mình, mỉm cười: "Không giỏi lắm, chỉ là trước đây ở Sở quốc cùng đệ đệ luyện kiếm, học được một hai chiêu tự vệ thôi."

 

Vệ Trăn ngẩng đầu nhìn ông ta nói: "Mười ngày qua, Nhan thống lĩnh dẫn binh chống địch, thống nhất phòng thủ toàn thành, thực sự vất vả."

 

Nàng cúi mình hành lễ với ông ta, Nhan Trung lắc đầu, tiến lên đỡ nàng, nói không sao.

 

Một tiếng tù và vang lên, hai người nhìn xuống dưới, phó tướng đang xếp hàng điểm danh trên quảng trường, trong số binh lính lác đác lẫn lộn không ít người già và trẻ em, đang nhận áo giáp được phát.

 

Vệ Trăn khẽ nói: "Hôm nay không ít trẻ em và người già đều lên chiến trường, bọn họ sẽ có bao nhiêu người hy sinh?"

 

Nhan Trung nghe giọng nàng chứa đựng nỗi buồn nhàn nhạt, khẽ đáp: "Người Nguỵ hy sinh tính mạng để bảo vệ quê hương, bọn họ sẽ không cảm thấy hy sinh vô ích."

 

Vệ Trăn lắc đầu: "Người Nguỵ không sợ quân địch, bảo vệ đất nước, nhưng không ai đáng phải hy sinh, bọn họ lấy tính mạng để chống lại người Sở, nhưng sau chiến tranh, ngoài gia đình ai còn quan tâm đến bọn họ?"

 

Nhan Trung ngạc nhiên: "Công chúa…"

 

Ánh mắt Vệ Trăn xa xăm, như thể nhìn xuyên qua những người đó, nhìn thấy điều gì khác: "Mỗi người bọn họ nhỏ bé như cỏ rác, nhưng đáng buồn là, số phận của kinh đô lại đặt trên vai mỗi người bọn họ. Khi ta còn rất nhỏ, ta đã biết Sở quốc và Nguỵ quốc liên tục chiến tranh, sau này trên đường hòa thân đến Tấn quốc, cũng thấy không ngừng những người dân tị nạn từ Tề quốc đến. Thế đạo này dường như luôn loạn lạc, chiến tranh chưa bao giờ ngừng. Ý nghĩa của việc các nước công phạt lẫn nhau là gì?"

 

Vệ Trăn thở dài một tiếng, hơi thở ấm áp hòa quyện trong nắng ấm: "Thời loạn này bao giờ mới kết thúc?"

 

Nhan Trung cùng nàng nhìn đội ngũ, rất lâu sau nói: "Thời loạn cần một quân vương có thể đại cải cách thiên hạ, nhưng từ trước đến nay chưa từng có người có khí phách như vậy xuất hiện."

 

Trong đầu Vệ Trăn hiện lên một cái tên. Kỳ Yến có lẽ có thể làm được.

 

Vệ Trăn khẽ mỉm cười: "Dù tình thế u ám mờ mịt, ta thấy những phụ nữ yếu đuối cũng cầm lấy d.a.o trong nhà, đi vào quân đội, trong lòng ta tự hào vì họ."

 

Gió từ phía chân trời thổi đến tiếng tù và vang dội của quân địch, Vệ Trăn ngẩng đầu, nhìn thấy những binh lính mặc áo giáp đen kịt đang đổ về vương thành.

 

"Nhan thống lĩnh, người Sở bắt đầu công thành rồi."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Nhan Trung nắm chặt thanh kiếm trong tay: "Công chúa yên tâm, thần thề c.h.ế.t bảo vệ vương thành!"

 

Tiếng vó ngựa gấp gáp như mưa, thu hút sự chú ý của toàn bộ dân chúng trong thành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Trăn nắm chặt tay, quay đầu lại: "Ngươi hãy nói với những binh lính đó, quân Sở công thành lâu không hạ được, quân tâm nhất định sẽ tan rã, hôm nay chúng ta lại chấn chỉnh sĩ khí, là có thể trấn áp quân địch, thành trì tuyệt đối sẽ không bị phá!"

 

Đôi mắt nàng sáng ngời, chứa đựng sự quyết đoán và bình tĩnh.

 

Nhan Trung ngẩn ra, sau đó nói: "Vâng!"

 

Hai người lần lượt đi xuống lầu cao. Dân chúng trên đường phố đều đổ về phía cổng thành, tuy thành lầu đang nguy cấp, họ vẫn đang nỗ lực hết mình, như sóng biển dâng trào không ngừng về phía thành lầu.

 

Người lính gõ trống trận dốc hết sức vung dùi trống, mặt trống đập liên hồi, phát ra tiếng "ầm ầm" như sấm sét, khích lệ lòng người.

 

Toàn bộ thế giới, tiếng vang ồn ào như sóng biển. Và trong đó, vang lên một giọng nói của người phụ nữ: "Cố lên! Quân Sở nhất định sẽ rút! Nhất định là hôm nay!"

 

Các tướng sĩ đồng thanh hô lớn: "Chiến!"

 

"Báo! Đại vương!"

 

Trong doanh trại quân Sở, một binh lính nhanh chóng chạy vào vương trướng: "Đại vương! Công chúa Nguỵ gửi thư đến rồi!"

 

Những người đứng cạnh bàn của Sở vương nghe vậy đều đồng loạt quay đầu lại, Cảnh Hằng ngồi sau án thư, hỏi: "Trong thư viết gì?"

 

Tướng lĩnh tiến lên nhận thư mở ra, mặt cứng lại, quay đầu nói: "Công chúa Nguỵ nói, quân Sở vây công mấy ngày, lương thảo không thể chống đỡ được lâu, mười ngày e rằng đã là giới hạn của quân Sở, khuyên Đại vương sớm rút lui."

 

Trong quân trướng trở nên yên tĩnh, ánh mắt Cảnh Hằng trầm xuống.

 

Chiến lược công thành của quân Sở vốn là nhanh, chuẩn, hiểm, đ.á.n.h úp Nguỵ quốc không kịp trở tay, nhưng đã hao tổn nhiều ngày như vậy, tình thế ngược lại bất lợi cho họ.

 

Chỉ hai ngày trước đó, đã có người khuyên Cảnh Hằng rút quân. Tuy nhiên, binh lực đã đầu tư quá nhiều, Cảnh Hằng thực sự không muốn dừng tay như vậy.

 

"Đại vương, Công chúa Sở còn nói, viện binh đã trên đường, sắp đến rồi!"

 

Lời này vừa nói ra, gây ra một tràng bàn tán.

 

"Đại vương! Đại vương!"

 

"Đại vương nên kịp thời rút quân! Kẻo muộn không kịp!"