Sắc mặt Cảnh Hằng biến đổi: "Các ngươi dùng ta làm con tin, dễ hơn nhiều so với việc tốn bao công sức công phá thành trì."
Kỳ Yến nói: "Chưa chắc. Sở Vương không nhớ, đệ đệ của ngươi đã lên ngôi như thế nào sao? Dưới trướng hắn có không ít người nghe lệnh ta, ngươi c.h.ế.t rồi, người thức thời ở Sở quốc, tự khắc sẽ có người dâng thành trì bằng hai tay."
Vệ Trăn nói: "Sở Vương vẫn còn ôm ảo tưởng, cho rằng mình sống sót qua được, là có thể đông sơn tái khởi? Chỉ có Sở Vương bị xử tử tại chỗ, ta mới có thể vĩnh viễn trừ hậu họa. Nhưng nếu tha cho ngươi như vậy, tội nghiệt trên người ngươi lại không rửa sạch được. Vậy thì hãy để người khác gánh chịu cùng ngươi, ta sẽ đối đãi thật tốt với mẫu hậu của ngươi, không chỉ bà ta, mà còn cả phụ vương của ngươi, ta sẽ cho người đào mộ Sở Vương, kéo xác y ra, để đệ đệ ta tự mình dùng roi hành xác y, những gì các ngươi nợ mẫu thân ta, đều phải trả lại cho bà ấy!"
Bốn chữ "dùng roi hành xác" quá chói tai, mặt Cảnh Hằng tức giận đến vặn vẹo: "Vệ Trăn, ngươi dám muốn đào lăng Sở Vương ta?"
Mặt Vệ Trăn vẫn còn mang theo nụ cười: "Tội nghiệt phụ thân ngươi gây ra khi còn sống, dù y có xuống mồ rồi, cũng phải trả lại cho Vệ phu nhân."
Người c.h.ế.t sau khi c.h.ế.t bị kéo ra đ.á.n.h roi, thân thủ dị xứ, là một sự sỉ nhục lớn, điều này là đạp đổ phẩm giá của toàn bộ Sở Vương thất.
Ánh kiếm chiếu sáng đôi mày và khóe mắt nàng, những giọt nước trượt xuống hàng mi dài của thiếu nữ, giọng nói của Vệ Trăn còn lạnh lẽo hơn cả mưa lạnh, từng lớp từng lớp như gợn sóng lan tỏa.
Cảnh Hằng đứng thẳng người, trong mắt tràn đầy hận ý: "Hôm nay ta dù c.h.ế.t, vong hồn dưới cửu tuyền cũng tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!"
"Nếu vong hồn hữu dụng, vậy vong hồn của mẫu thân ta thì sao, vong hồn của bách tính Ngụy quốc thì sao!"
Vệ Trăn đột nhiên cao giọng, mắt nàng thoáng chốc đỏ hoe, nàng đưa cổ tay về phía cổ y, m.á.u tươi chảy ra theo lưỡi dao.
Kỳ Yến nói: "Để ta."
Vệ Trăn lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Không cần, để ta."
Mưa như trút nước từ trên trời đổ xuống, y phục ướt sũng dán vào người.
Gió lạnh táp vào người Cảnh Hằng, m.á.u tươi trào ra từ cổ y, tí tách rơi xuống đất từ mép kiếm.
Cảnh Hằng cảm nhận được cái c.h.ế.t, nhìn vào đôi mắt của Vệ Trăn, khi nàng nâng kiếm lên, đột nhiên, nhiều mảnh ký ức tranh nhau ùa ra, xuyên qua não y.
Y hai tay bám chặt lấy mặt đất, như muốn nắm lấy thứ gì đó, đột nhiên mở to mắt.
Trong ký ức dường như có một cánh cửa được mở ra, những hình ảnh kỳ lạ của kiếp trước hiện lên.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vệ Trăn, ngươi…"
Y há miệng vẫn còn đang nói, thì thấy thanh kiếm trong tay Vệ Trăn c.h.é.m xuống người mình.
Máu tươi như suối phun ra, t.h.i t.h.ể của Cảnh Hằng đã lìa đầu, đầu y lăn xuống đất trước, sau đó thân thể mới đổ sụp về phía sau.
Mí mắt Vệ Trăn dính đầy máu, hai tay run rẩy thu kiếm lại, cúi đầu nhìn cái đầu đang nằm trên đất.
Nàng thở dài một hơi. Hai kiếp, kiếp trước và kiếp này, mọi ân oán giữa nàng và Cảnh Hằng đều kết thúc vào ngày hôm nay.
Nàng tuy chỉ nhìn thấy vận mệnh kiếp trước trong mơ, chưa từng trải qua tận mắt, cũng không có tâm trạng giống như kiếp trước, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau của mình trong kiếp trước qua giấc mơ.
Giờ đây nàng tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Cảnh Hằng, cũng coi như báo thù cho chính mình ở kiếp trước.
Gió lạnh gào thét ập đến, mưa rơi trên vai, Vệ Trăn run rẩy vì lạnh, hai mắt nàng mờ mịt, bất động nhìn chằm chằm vào cái đầu trên đất.
Sau khi tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù, một cảm giác trống rỗng không thể diễn tả ập đến. Nàng đứng trong mưa lạnh, đột nhiên như mất đi tri giác.
Cho đến khi cổ tay nàng bị nắm chặt, nàng bị kéo vào một vòng ôm.
Kỳ Yến đưa tay lau đi những giọt m.á.u trên má nàng, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hỏi: "Sao vậy?"
Nàng tựa đầu vào n.g.ự.c y, nước mưa trượt xuống giữa hai bộ y phục dán chặt vào nhau, hơi ấm của y xuyên qua lớp y phục ẩm ướt truyền đến người nàng, từ từ bao bọc lấy trái tim nàng.
Dưới sự vỗ về nhẹ nhàng của y, cảm xúc của Vệ Trăn dần dần ổn định lại.
Trái tim Vệ Trăn mềm mại vô cùng, nàng ngẩng đầu trong mưa, nở nụ cười, hỏi: "Chàng định khi nào trở về?"
Kỳ Yến nói: "Ta định ở lại với nàng vài ngày, đợi nàng khỏe hơn rồi hãy đi. Cảnh Hằng c.h.ế.t rồi, Cơ Uyên mất đi đồng minh, sẽ thành cô lập. Nếu bên Vệ Lăng thuận lợi, đại quân tiền tuyến cũng đã áp sát vương đô."
Cung nhân che ô tiến lên che mưa cho hai người, hai người nhìn nhau, một lúc sau gần như đồng thanh: "A Trăn, ta muốn nàng cùng ta trở về."
"Kỳ Yến, ta muốn cùng chàng trở về."