Tả Doanh định ngăn nàng, nhưng nàng đã đ.â.m mạnh thêm mấy nhát vào người Khương Kỷ, nhát cuối cùng không lệch chút nào mà đ.â.m thẳng vào cổ họng Khương Kỷ, m.á.u tươi tuôn trào như thác.
Bàn tay Khương Kỷ vươn về phía nàng vẫn còn lơ lửng giữa không trung, sau nhát đ.â.m cuối cùng, cánh tay thẳng tắp trượt xuống, chạm đất, trông thật kinh khủng.
Lạc Thư vứt thanh kiếm đi, Tả Doanh cúi xuống ôm lấy nàng, nàng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vũng m.á.u thịt c.h.ế.t chóc trước mặt, toàn thân run rẩy không ngừng.
"A Thư, A Thư…"
Lạc Thư quay đầu nhìn Tả Doanh, ánh mắt dần tụ lại, nước mắt dâng lên trong khóe mắt. Khi hắn nhẹ nhàng an ủi nàng, nàng không kìm được nữa, lao vào lòng hắn khóc nức nở: "A huynh…"
Những đau đớn và sỉ nhục từ những năm tháng bị chà đạp, cuối cùng cũng tìm thấy một lối thoát trong ngày hôm nay.
Tả Doanh nhẹ nhàng nói: "Mọi chuyện đã qua rồi, không sao rồi."
Lạc Thư khóc không thành tiếng.
Cả đại điện hỗn độn, cột lớn trong tẩm điện dính đầy m.á.u văng, nàng toàn thân đỏ rực, m.á.u từ má và tay vẫn không ngừng nhỏ giọt.
Tả Doanh ngẩng đầu nhìn t.h.i t.h.ể Tề Vương, nói với thủ hạ: "Đem thủ cấp giao cho Tấn Vương."
Đến giây phút này, mọi thứ dường như đã kết thúc.
Tả Doanh cúi đầu, mi mắt người phụ nữ trong lòng còn đọng những giọt lệ trong suốt, tay nàng nắm chặt vạt áo trước n.g.ự.c hắn, hắn nhẹ nhàng nói: "A Thư, nàng muốn ở lại Tề cung đợi ta trở về, hay là…"
"Ta đi cùng huynh!" Nàng gần như không chút do dự, ngẩng đầu lên: "Ta không muốn ở lại nơi này nữa, Tề cung rộng lớn này như một cái lồng giam cầm ta, mỗi ngày ta đều cảm thấy vô cùng ghê tởm! Huynh đưa ta và đứa con trong bụng chúng ta cùng đi, có được không?"
Nước mắt trong mắt nàng chao đảo, Tả Doanh vội vàng ôm chặt nàng: "Được."
Nàng dần ngừng nức nở, thần sắc dịu lại, khôi phục vẻ nhu thuận trước đây, như thể dáng vẻ sắc bén lạnh lùng vừa rồi chưa từng là nàng.
Ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào, soi rọi vũng máu, Lạc Thư tựa vào lòng hắn, hai người nương tựa vào nhau như vậy, trong thoáng chốc, giống như những ngày vô lo vô nghĩ ở Sở quốc năm xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lạc Thư nhẹ giọng nói: "A huynh, đợi chúng ta rời khỏi Tề quốc, huynh đưa ta đi ngắm cảnh xuân được không?"
Nàng đã nhiều năm không được ngắm cảnh xuân.
Tề cung bốn mùa thay đổi, xuân đến rồi đi hết lần này đến lần khác, én chao liệng, nhưng lòng nàng lại như hoang mạc băng giá, vĩnh viễn không tan chảy.
Gió nhẹ nhàng lướt qua mày mắt Tả Doanh, Tả Doanh nắm tay nàng, ký ức hiện về trước mắt, rất nhiều năm trước, cô nương mặc váy lụa màu hoa đào dưới gốc cây đào, vì tiếng đàn của hắn mà múa, xung quanh hoa bay như mưa, rực rỡ tươi đẹp.
Hắn một mình trải qua những năm tháng khó khăn, khi rơi vào cảnh khốn cùng cũng luôn nhớ về nàng, nghĩ rằng một ngày nào đó nhất định phải đưa nàng rời khỏi nơi đây.
Cách biệt bao nhiêu năm, trái tim hắn vốn rệu rã, cuối cùng cũng tìm được nơi nương tựa.
Tả Doanh chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Được", nhưng chính một chữ này đã khiến lòng Lạc Thư bình yên trở lại, nụ cười nở trên môi nàng.
Đầu Tề Vương được đưa đến trước mặt Kỳ Yến, đồng thời, Tả Doanh còn mang về ngọc tỷ truyền quốc của Tề quốc.
Lạc Thư quỳ xuống trước mặt Kỳ Yến, bày tỏ Tề quốc nguyện quy phục Tấn quốc, hai tay dâng hiến lãnh thổ, tôn Kỳ Yến làm thiên hạ chi chủ.
Nàng đang mang thai, nếu tuyên bố với triều đình Tề quốc rằng đó là con của Tề Vương, muốn nắm giữ vương quyền Tề quốc, thực ra cũng dễ dàng, nhưng Lạc Thư không có ý đó, từ đầu đến cuối, nàng chỉ muốn gây họa cho triều đình Tề quốc, làm loạn chính sự Tề quốc. Nàng đã làm được.
Chính Kỳ Yến đã đưa Tả Doanh ra khỏi trại lưu đày ở Sở quốc, hắn có ơn với họ, họ không thể không báo ơn, vì vậy hai tay dâng hiến Tề quốc. Và để Kỳ Yến cai quản Tề quốc, đây cũng là điều Lạc Thư muốn thấy.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Không chỉ Tề quốc, chiến tranh ở Sở quốc phía Nam cũng gần kết thúc.
Kỳ gia ở Sở quốc vốn đã có uy tín rộng rãi, gốc rễ sâu đậm, cộng thêm có Vệ Lăng giúp đỡ, Kỳ lão tướng quân đã cởi giáp nay lại mặc giáp ra trận, hai người một đường nam hạ, chỉ trong vòng một tháng đã giải quyết mọi việc.
Kể từ đó, Tề quốc phía Đông và Sở quốc phía Nam đều sáp nhập vào bản đồ của Tấn quốc.
Cuối xuân, Kỳ Yến và Vệ Trăn tổ chức hôn lễ.
Vệ Trăn tuy chỉ là Công chúa Nguỵ quốc, nhưng Ngụy Vương đã giao phó triều chính cho nàng, dân chúng Nguỵ quốc yêu mến Công chúa, vẫn nhớ ngày Công chúa cùng họ giữ thành, vì vậy sau khi Kỳ Yến và Vệ Trăn bàn bạc, quyết định tổ chức hai lần hôn lễ, trước tiên tổ chức một lần ở Ngụy quốc, để dân chúng kinh đô chứng kiến Công chúa xuất giá.