Ông đứng dậy nhìn quanh đại điện: "Ngày mai là hôn lễ của con, con còn nhiều việc phải chuẩn bị, không cần phiền con đi đâu, có A Lăng đi cùng phụ vương là đủ rồi."
Vệ Lăng cũng phụ họa: "A tỷ yên tâm, ta sẽ chăm sóc phụ vương thật tốt."
"Vậy cũng được." Vệ Trăn tiễn hai người ra khỏi sân, trở về đại điện, nhìn bộ giá y đặt trên bàn.
Ánh nắng chiếu lên bộ giá y, khiến từng đường kim mũi chỉ đều tỏa ra ánh sáng lung linh.
Ngày xưa, nàng rời Sở quốc, tứ bề thọ địch, hổ lang vây quanh, không nơi nương tựa, nay người thân bạn bè đều ở bên cạnh, nàng sắp kết hôn, cùng người mình yêu thương nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Vệ Trăn cầm bộ giá y lên, áp sát vào ngực, hơi ấm xuyên qua lớp vải truyền đến, thấm vào da thịt nàng. Nàng mong chờ ngày mai đến.
Hôn lễ thường được cử hành vào lúc hoàng hôn, nhưng hôn lễ của Vệ Trăn và Kỳ Yến cần nhiều nghi thức. Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời, sáng sớm, Vệ Trăn được cung nhân hầu hạ thức dậy, sau đó tắm gội xông hương, búi tóc trang điểm, mặc lên từng lớp lễ phục phức tạp.
Giờ lành đã đến, nghi trượng đã chờ sẵn trước cổng cung. Đoàn người chuẩn bị xuất phát từ vương cung, sau khi đón Công chúa sẽ đi vòng quanh vương thành một vòng, để bá tánh cùng chiêm ngưỡng và chung vui, sau đó trở về Vệ cung, cử hành đại lễ thành hôn.
Vệ Trăn đến trước vương điện, quỳ lạy Nguỵ Vương cáo biệt. Nàng được thị nữ đỡ, hai đầu gối từ từ quỳ xuống đất, ngọc bội trên người khẽ leng keng.
Nguỵ Vương nhìn nàng trìu mến: "Mau đứng dậy đi, nghi trượng đã chờ bên ngoài rồi."
Vệ Trăn ngẩng đầu lên, cố nén không cho nước mắt rơi, cười nói: "Phụ vương, con đi đây."
Nguỵ Vương thấy nàng không nỡ như vậy, trong lòng cũng như d.a.o cắt, nói: "Lát nữa sẽ về, đâu phải là không gặp được nữa đâu."
Vệ Trăn gật đầu, nhưng nước mắt vẫn từng giọt rơi xuống.
Nguỵ Vương nhận tấm khăn voan đỏ do cung nhân đưa tới, nhẹ nhàng phủ lên cho Vệ Trăn, nói với Vệ Lăng: "Đỡ a tỷ con ra đi, Tấn Vương đang chờ rồi."
Ông dõi theo bóng dáng thiếu nữ, nhìn nàng từ từ bước qua ngưỡng cửa, tiếng nhạc lễ vang lên, Nguỵ Vương cụp mắt, che đi giọt lệ trong mắt, nhưng ánh mắt lướt qua lại thấy một góc tà váy đỏ rực dừng lại, Nguỵ Vương ngẩng đầu lên, thấy Vệ Trăn quay người từ bên ngoài chạy vào, thân thể ông cứng lại, nhanh chóng bước tới, ôm chặt lấy nàng.
"Phụ thân…" Nàng khóc thút thít trong vòng tay ông.
Nguỵ Vương nghe tiếng nàng khóc, cổ họng nghẹn lại, hai tay run rẩy vỗ vai nàng: "Đi đi, đi đi…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi mắt nàng đỏ hoe, từng bước lùi lại, ngón tay từ từ trượt khỏi tay Nguỵ Vương, Nguỵ Vương buông nàng ra: "Đi đi!"
Cuối cùng nàng cũng quay người đi, một giọt lệ rơi xuống khóe mắt Nguỵ Vương, nghe tiếng nhạc lễ dần xa, ông ngẩng đầu nhìn về phía cửa, vương điện trống rỗng, lần này nàng lại không chạy về nữa.
"Đại Vương?" Thái giám bên cạnh khẽ gọi ông.
Nguỵ Vương hoàn hồn, trong mắt lộ vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh lại cười nói: "Đi cùng quả nhân đến tẩm điện của Vương hậu."
Con gái ông đã trưởng thành, tìm được người tốt, hôm nay sẽ xuất giá, nếu Vương hậu biết chuyện này, chắc chắn cũng sẽ mừng cho nàng.
Nguỵ Vương từng bước đi ra khỏi điện. Trên cây cao treo những dải lụa đỏ, bay phấp phới trong gió, khiến vương cung cổ kính này một lần nữa tràn đầy sức sống.
Vệ Trăn theo lễ nghi bước ra khỏi vương điện, sau khi hoàn thành nhiều nghi thức, dưới sự dẫn dắt của Vệ Lăng, đi về phía đội đón dâu.
Khi Kỳ Yến đón nàng từ tay Vệ Lăng, nhận ra thân thể nàng run rẩy, hỏi: "Sao lại khóc?"
Vệ Trăn lắc đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nghẹn ngào nói: "Không sao."
Qua lớp khăn voan mỏng, Kỳ Yến thấy hàng mi dài của Vệ Trăn đọng đầy nước mắt. Vệ Trăn đang trong lúc lòng dạ rối bời, một bàn tay thanh tú như ngọc trúc bất ngờ luồn vào dưới khăn che mặt của nàng, dùng khăn lau đi những giọt nước mắt cho nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh nắng từ bên cạnh hắn chiếu xuống, khiến lông mày và y phục của hắn như được vẽ thêm một đường viền vàng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Kỳ Yến lại lau khóe mắt nàng một cái, dịu dàng nói: "Đừng khóc nữa."
Vệ Trăn cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau cảm xúc chia ly với Nguỵ Vương.
Đúng vậy, hôm nay là hôn lễ, nàng nên vui mừng mới phải, sao có thể cứ mãi rơi lệ?
"Đi thôi." Lòng bàn tay hắn truyền đến một lực nhẹ nhàng. Khóe môi Vệ Trăn cong lên, ừ một tiếng, cùng hắn đi về phía xe cưới.
Dưới ánh mắt dõi theo của vô số người bốn phương, Công chúa cuối cùng cũng duyên dáng bước lên xe, theo tiếng nhạc lễ vang lên, nghi trượng bắt đầu di chuyển, hướng về vương cung.