Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 369



 

Vệ Trăn vốn muốn nhìn thấy vẻ bối rối của hắn, nhưng không ngờ cuối cùng lại là mình phải bịt tai muốn bỏ chạy.

 

Giọng nói trầm thấp của Kỳ Yến lướt qua vành tai nàng.

 

Nam nữ kề sát, tư thế mờ ám. Một luồng nóng bức từ đỉnh đầu Vệ Trăn đổ xuống, nàng nghe thấy tiếng cung nhân qua lại bận rộn vận chuyển hành lý bên ngoài tẩm điện, dù cung nhân cố ý rón rén, nhưng động tĩnh ở đây họ chưa chắc đã không nghe thấy.

 

Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào sau tai nàng, khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy tê dại: "Còn đọc nữa không?"

 

Vệ Trăn cầm lấy trúc giản trong tay Kỳ Yến, nhét vào hộp, bảo hắn đừng đọc nữa, nhưng ở dưới đáy hộp, nàng tìm thấy chiếc túi thơm đựng búi tóc kết duyên của hai người.

 

Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve túi thơm, khóe môi khẽ cong lên, nén cười, quay đầu nói: "Bây giờ ta không muốn nghe. Đợi tối nay khuya thanh vắng, không có người ngoài, Tấn Vương hãy tự mình nói với ta. Bây giờ chúng ta đi đến ao vườn và hậu sơn, xem có chỗ nào có thể sửa đổi không."

 

Hai người dắt tay nhau bước ra khỏi đại điện. Ánh nắng từ kẽ cây rọi xuống, mang theo cái nóng gay gắt của mùa hè.

 

Trước mắt, cây cối xanh tốt, hồ nước lấp lánh, ánh sáng và bóng tối như dát vàng.

 

Vệ Trăn hít một hơi thật sâu.

 

Đây, chính là ngôi nhà của họ sau này.

 

Và đêm đó, trong điện vang lên những âm thanh ái ân, cung nhân đều bị phái đi xa, chỉ thấy nến cháy từng chút một, đến nửa đêm, động tĩnh trong điện mới dần nhỏ lại.

 

Trong màn trướng thêu hoa phù dung, thiếu nữ tóc đen như thác đổ, mệt mỏi chìm sâu vào chăn gấm, như một cành hải đường no đủ sương sớm.

 

Khi Tấn Vương mới lên ngôi, có rất nhiều việc cần giải quyết, tấu chương từ bốn phương không ngừng được đưa vào triều đình, Kỳ Yến và Vệ Trăn cùng nhau thắp nến phê duyệt, thường xuyên đến tận khuya.

 

Kỳ Yến thường thấy nến cháy đến nửa đêm, Vệ Trăn gục trên án thư ngủ thiếp đi, bèn ôm nàng lên giường nghỉ ngơi, trong lòng không khỏi xót xa. Gần đây mọi việc bận rộn như vậy, đều là do triều đại thay đổi, chính là lúc hỗn loạn nhất.

 

May mắn thay, vào thời điểm giao mùa cuối hè đầu thu, hai ngươi họ cuối cùng cũng giải quyết được phần lớn những vấn đề khó khăn trong chính sự, các chính sách mới được ban hành từng cấp, kỷ cương triều đình cũng được chỉnh đốn lại.

 

Nhân dịp này, Kỳ Yến và Vệ Trăn rời cung đi về phía nam, một là vì vùng đất Sở ở phía nam mới được thu phục, thiên tử tuần du có thể uy h.i.ế.p bá tánh, hai là chủ yếu để cùng nhau giải tỏa tâm trạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hai người thúc ngựa phi nước đại, phi qua vương thành phồn hoa, phi qua thôn làng khói bếp lãng đãng, phi qua thảo nguyên xanh biếc bát ngát, trên đường ngắm mây trắng lững lờ trôi, ngắm ráng sớm rực rỡ…

 

"Phi!"

 

Hôm ấy, hai người dừng lại trước một hành cung. Cánh cổng sơn son ẩn mình trong đám cỏ rậm rạp, trước cổng, các cung nhân đã chờ sẵn.

 

Kỳ Yến quay đầu nói: "A Trăn, chúng ta đến rồi."

 

Tóc Vệ Trăn bay phấp phới trong gió, ánh mắt nàng chăm chú nhìn cổng cung. Bỗng một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng, nàng hỏi: "Đây là nơi nào?"

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Kỳ Yến nói: "Đây là một hành cung của Sở quốc nằm ở vùng biên giới Tấn-Sở, lưng dựa rừng núi, lại gần sông, phong cảnh hữu tình. Các cung nhân đã sửa sang lại hành cung trước khi chúng ta đến. Chúng ta ở đây vài ngày, nàng thấy sao?"

 

Nàng ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt m.ô.n.g lung như khói. Kỳ Yến nhận ra sự khác lạ của nàng, hỏi: "Sao vậy?"

 

Vệ Trăn hoàn hồn, lắc đầu cười nói: "Không có gì, chỉ là thấy cảnh sắc nơi đây quá đẹp. Đi thôi, chúng ta vào cung điện phía trước xem sao."

 

Nàng không ngờ rằng hắn lại đưa nàng đến Giang Lăng ly cung, nơi nàng đã trải qua những tháng ngày cuối cùng của kiếp trước.

 

Khi Vệ Trăn đến đây ở kiếp trước, đôi mắt nàng đã bị mù, chưa từng tận mắt nhìn thấy cỏ cây nơi đây, nhưng lại cảm thấy mọi thứ quen thuộc đến lạ thường. Nàng bước một bước là biết bước tiếp theo phải đi đâu.

 

Hai người đi vào một đài cao. Vệ Trăn đến bên cửa sổ ngồi xuống, đẩy cửa sổ sang hai bên, cảnh vật bên ngoài hiện ra trước mắt. Ánh mắt nàng không khỏi dừng lại.

 

Cò trắng bay lượn thấp, sông nước như gương, hồ quang lung linh, gợn sóng lăn tăn.

 

Kiếp trước, khi nàng một mình, luôn nghe thấy tiếng sóng sông vọng vào từ bên ngoài cửa sổ, nhưng không ngờ khi đẩy cửa sổ ra, lại là cảnh sắc như tranh vẽ thế này.

 

Khóe môi nàng cong lên, quay đầu lại. Kỳ Yến đang rót trà, hắn đưa chén trà trong tay về phía nàng, dịu dàng hỏi: "Khát không, có muốn uống chút trà không?"

 

Tim Vệ Trăn bỗng ngừng đập, trong khoảnh khắc, người trước mắt trùng khớp với bóng hình mờ ảo của người trong ký ức sâu thẳm.