Hắn từ một thị vệ nhỏ bé leo lên, con đường chông gai này đầy m.á.u của hắn, hắn hết lần này đến lần khác ra chiến trường liều mạng c.h.é.m g.i.ế.c, mới đổi lấy sự thay đổi dần dần của Tấn Vương đối với hắn.
Không lâu sau, hắn nghe nói Sở Vương phương Nam qua đời, Thái tử lên ngôi, nàng cũng trở thành Thái tử phi, hôn lễ đó vô cùng long trọng. Hắn không có lời chúc phúc nào, hắn định sẽ trả thù, và nàng ở phía địch. Nếu một ngày nào đó hắn có thể đ.á.n.h bại Sở quốc, hắn sẽ nhớ đến ân tình cũ, sẽ tha mạng cho nàng.
Nhưng trước khi ngày đó đến, hắn hy vọng nàng có thể bình an vô sự trong Sở cung.
Trong một năm ngắn ngủi ở Tấn quốc, hắn giấu kín mọi cảm xúc, tự tay lột bỏ từng chút một bóng dáng của thiếu niên ngông cuồng ngày nào, hắn trở nên ít nói, u ám và lạnh lùng. Thủ đoạn của hắn ngày càng tàn nhẫn, ngày càng lạnh lùng, trong lòng chỉ còn lại việc trả thù.
Trong số những người và việc còn lại, người duy nhất có thể khiến hắn có chút cảm xúc là Tấn Vương.
Tấn Vương cuối cùng cũng dần dần tiếp nhận hắn, giao cho hắn trọng trách, trao cho hắn phần lớn binh quyền của Tấn quốc.
Nhưng tạo hóa lại trớ trêu. Khi hắn cuối cùng lại một lần nữa cảm nhận được chút ấm áp từ tình thân, không lâu sau, một trận chiến t.h.ả.m khốc đã phá tan ảo tưởng của hắn, kéo hắn trở về hiện thực.
Tấn Vương ngự giá thân chinh tử trận ở tiền tuyến, hắn bị hoàng tộc Tấn quốc tố cáo mưu đoạt ngôi vị, hãm hại Tấn Vương, lại bị chính người của mình truy sát.
Hắn một đường chạy vào sa mạc, bất tỉnh úp mặt trên lưng ngựa, được ngựa cõng, đi lang thang vô định trong sa mạc.
Hắn mất cha ở Sở quốc, bị buộc tội là nghịch thần tặc tử, nương tựa vào Tấn quốc, nhưng lại một lần nữa bị lưu đày.
Trời đất mênh mông, thế gian rộng lớn biết bao, nhưng lại không có một nơi nào cho hắn dung thân. Một nỗi cô đơn bi tráng dâng lên từ tận đáy lòng, hắn như một con ma đói lang thang, không nơi nương tựa.
Con ngựa cuối cùng cũng thoi thóp ngã xuống, người bạn cuối cùng đã cùng hắn lớn lên, cũng đã rời bỏ hắn ngay trước mắt.
Hắn đau khổ tột cùng, nhưng hắn vẫn phải sống tiếp. Phụ thân, Sở Thái hậu, Tấn Vương, Tinh Dã Câu… quá nhiều người đã hy sinh vì hắn trên con đường này.
Con đường phía trước còn xa xăm, vẫn là vô tận cát vàng, hắn không có nước, không có lương thực. Trong lòng mấy phen đấu tranh, cuối cùng hắn vẫn nhìn về phía con ngựa trước mặt, rồi giơ d.a.o găm lên.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tim hắn như bị d.a.o cắt, cảm giác này hệt như tự tay g.i.ế.c người thân.
Hắn giẫm trên máu, như một cái xác không hồn bước ra khỏi sa mạc. Trái tim hắn bị gặm nhấm đến trống rỗng, chỉ còn lại nỗi hận thù vô tận mới có thể chống đỡ hắn.
Hắn không chịu khuất phục, lẽ trời bất công đến thế sao, tại sao lại dồn hắn đến bước đường này? Trong xương cốt hắn vẫn còn sợi gân cốt cuối cùng, buộc hắn phải tiếp tục tiến lên.
Hắn mất hai năm để gây dựng lại thế lực, phò tá Cơ Ốc lên ngôi, nhiều lần đ.á.n.h lui binh mã của Cơ Uyên, đẩy kỵ binh tiến về kinh đô Tấn quốc. Trong khi đó, Sở quốc phương Nam chủ động liên minh với Cơ Uyên để đối phó với hắn. Hắn liền rút quân xuống phía Nam, đích thân xử lý Sở quốc.
Đại quân Tấn quốc một đường đi xuống phía nam, Sở quốc liên tục rút lui.
Sở quốc liên tiếp thua vài trận đại chiến, buộc phải dời đô về phía Nam, toàn bộ Vương thất như ch.ó nhà có tang chạy trốn về phương Nam.
Chính vào lúc này, cỗ xe ngựa của nàng lạc đoàn trên đường chạy trốn, bị binh lính Tấn quốc bắt về quân doanh.
Binh lính áp giải nàng đến trước mặt hắn, lời nói nịnh nọt, ám chỉ hắn có thể tùy ý hưởng thụ người phụ nữ này.
Hắn ngồi trên ghế, nhìn nàng bị buộc quỳ rạp trước mặt mình. Không ngờ nhiều năm không gặp, tái ngộ lại trong một cảnh tượng như thế này.
Nàng không còn là thiếu nữ non nớt ngày xưa, dung mạo đã trưởng thành và thay đổi rất nhiều, quả thực xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân liệt quốc.
Hắn nhìn nàng rất lâu, không phải vì dung nhan của nàng mà ngẩn ngơ. Qua đôi mắt nàng ngước lên, hắn dường như nhìn thấy chính mình của nhiều năm trước, đang nói chuyện với nàng trong hành cung.
Nàng cũng là một trong số ít cố nhân của hắn trên thế gian này.
"Ta đưa nàng về." Hắn cắt đứt sợi dây thừng trói nàng, nghĩ rằng đưa nàng về cũng coi như trả ơn nghĩa hắn nợ nàng.
Nhưng ngày hôm đó, trời đã gần tối, phương Bắc lại gửi đến tin khẩn, hắn đành phải xử lý chính sự trước. Đến khi quay lại, hắn mới phát hiện nàng vẫn còn ở trong quân trướng của mình.