Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 384



 

Người đàn ông áo xanh hô lớn một tiếng, vẫy tay về phía Vệ Trăn.

 

Vệ Trăn rời mắt khỏi viên đá quý đặt trong hộp gỗ, cười nói: "Đa tạ hảo ý của hắn, nhưng vật này là do hắn tự mình kiếm được, vẫn nên trả lại cho Hô Duyên Thụy đi."

 

Thị nữ lại bưng khay đi đến trước mặt Hô Duyên Thụy, chàng trai trẻ nghe giải thích, ngẩng đầu nhìn lên, cười rạng rỡ với Vệ Trăn, đặt tay lên vai làm một lễ.

 

Vệ Trăn mỉm cười đáp lại. Kỳ Yến im lặng không nói, lông mày khẽ cau lại.

 

Mặt trời dần tối, đến chiều tối, Tây Khương Vương lại mời Vệ Trăn và Kỳ Yến cùng dự tiệc.

 

Sau bữa tối, hai người nắm tay nhau tản bộ trong vườn hoa, Tây Khương quả thật có phong tục dân gian phóng khoáng, trên đường đi họ đã thấy những nam nữ quý tộc trẻ tuổi hoặc nắm tay nhau, hoặc đuổi bắt vui đùa.

 

Cung điện đèn đóm rực rỡ, gió đêm thổi tới, Vệ Trăn nắm c.h.ặ.t t.a.y người bên cạnh, khi rẽ, lại đụng phải một thanh niên quỳ xuống trước mặt Vệ Trăn, chính là người đàn ông áo xanh ban ngày, Hô Duyên Thụy.

 

Hô Duyên Thụy trên mặt nở nụ cười chân thành, nói bằng tiếng Trung Nguyên không sõi: "Hôm nay đa tạ Vương hậu đã thưởng thức, ta vừa kết một vòng hoa, đặc biệt đến dâng tặng Vương hậu, Vương hậu có thể nhận không?"

 

"Đa tạ, chỉ là…" Vệ Trăn khẽ mỉm cười, đang định uyển chuyển từ chối, người bên cạnh đã mở lời trước: "Tâm ý của ngươi ta thay nàng nhận, chỉ là vòng hoa này vẫn nên tặng cho cô nương hữu duyên đi."

 

Hô Duyên Thụy đứng thẳng dậy, Kỳ Yến không đợi hắn mở miệng nữa, ôm lấy vai Vệ Trăn, sải bước đi tới.

 

Người thanh niên phía sau đứng ở nơi đèn đóm hiu quạnh, cúi đầu nhìn vòng hoa trong tay mình.

 

Vệ Trăn quay đầu lại nói: "Hắn cũng không có ý đồ gì khác, chỉ là muốn dâng một vòng hoa thôi."

 

Nàng dừng lại, nhìn sắc mặt Kỳ Yến trầm tư, khẽ nói: "Kỳ Yến, chàng ghen sao?"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

"Không có, ta bao giờ bụng dạ hẹp hòi thế?" Kỳ Yến hỏi lại.

 

"Vậy tại sao ta còn chưa mở miệng, chàng đã thay ta từ chối rồi?"

 

Hắn quay mặt đi nói: "Hắn tặng nàng đồ, ta không ưa."

 

"Không ưa?" Vệ Trăn khẽ cười, nhón chân, hai tay ôm lấy cổ hắn, kéo hắn sang một bên ẩn vào bóng tối, bụi cây và bóng cây u ám xung quanh che khuất bóng dáng hai người: "Vừa rồi còn nói mình không hẹp hòi, sao bây giờ lại nói mình không ưa rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kỳ Yến cúi đầu, mặt kề sát nàng: "Chẳng lẽ ta không từ chối, nàng thật sự sẽ nhận đồ của hắn?"

 

Vệ Trăn nói: "Đương nhiên sẽ không, lang quân ghen tuông như vậy, ta sao có thể nhận quà của hắn? Lần sau ta sẽ không nhìn những người đàn ông trần truồng đó nữa, chỉ là chuyện hôm nay cũng không thể trách ta hoàn toàn, thật sự là phong tục dân gian của Tây Khương quá phóng khoáng."

 

Kỳ Yến thờ ơ nói: "Nàng nếu đi xem họ, ta cũng sẽ không ngăn cản."

 

"Thật sao?" Vệ Trăn cười nói: "Vậy chúng ta bây giờ đi xem."

 

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng đã bị hắn kéo lại, mạnh mẽ ép vào bức tường lạnh lẽo, Kỳ Yến cúi đầu, ánh mắt thâm trầm: "Nàng nếu muốn xem họ, không bằng xem của ta, đều là thân thể đàn ông, Vệ Trăn, ta có thể cho nàng xem cho đủ."

 

Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào hõm cổ nàng, kéo đến một trận tê dại ngứa ngáy: "Ta so với những người đàn ông Tây Khương kia, rốt cuộc ai hợp ý nàng hơn?"

 

Lang quân ngậm lấy dái tai nàng, ép nàng ngẩng đầu lên.

 

"Ta và nàng mỗi đêm bên nhau, nàng không phải rất thỏa mãn sao?"

 

Vệ Trăn không nghe nổi nữa, giơ tay bịt miệng hắn, má nóng bừng, cảm nhận cánh tay hắn siết chặt, hắn như một con sói hoang bị kích thích, lần này thật sự là ghen tuông bùng nổ, Vệ Trăn quay người định thoát ra, bị hắn kéo cổ tay, ôm lấy gáy hôn tới tấp.

 

Đêm nay trong vườn hoa đương nhiên không chỉ có họ, trên con đường nhỏ bên cạnh thỉnh thoảng có người qua lại, Vệ Trăn và hắn hôn nhau ở góc khuất này, thần kinh căng thẳng, cảm nhận lực đạo trên môi dần dần mạnh lên, chỉ cảm thấy toàn thân chìm trong nước, sắp không thở nổi.

 

Và từ xa trong rừng cây cũng không ngừng truyền đến động tĩnh, âm thanh đó ban đầu còn ổn, sau đó thì có chút khó nghe, Vệ Trăn và Kỳ Yến cũng không phải thiếu niên ngây thơ, đương nhiên nghe ra đó là loại âm thanh gì, nhất thời nhìn nhau, đều khá ngượng ngùng.

 

Vệ Trăn hai tay ôm lấy vai Kỳ Yến, miệng khẽ hé ra thở dốc, hắn khẽ hỏi: "Về không?"

 

Vệ Trăn "ừ" một tiếng. Hai người trở về tẩm điện, không có người ngoài, cũng không cần kiêng dè gì nữa.

 

Kỳ Yến tắm xong, đợi Vệ Trăn ra khỏi giường, không lâu sau, tiếng bước chân truyền đến, đồng thời còn có tiếng ngọc trai va chạm, Kỳ Yến ngẩng đầu, lại không khỏi ngẩn người.

 

Cô gái bước ra từ phòng tắm, mặc một chiếc váy mỏng Tây Vực, tay cầm một cây roi bạc dài.

 

"Bộ váy này do Tây Khương Vương thất tặng ta, chàng thấy thế nào?"