Vệ Trăn lắc đầu, cười nói: "Không sao đâu, lúc đó con đồng ý đi chơi với huynh ấy cũng vì con ở trong lều buồn chán, nhưng giờ con có thể sớm về cung với phụ vương mẫu hậu, cũng không có gì tiếc nuối cả."
Ngụy Vương khẽ thở dài một tiếng. Con gái đôi khi quá hiểu chuyện cũng khiến người ta đau lòng, Ương Ương hồi nhỏ đã cùng họ chịu khổ, nên mới hình thành tính cách hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, không muốn làm phiền họ.
Ngụy Vương nói: "Xem Ương Ương nhà chúng ta thế này, hình như có ấn tượng không tệ với hắn, vậy lang quân nhà họ Kỳ đối xử với con có tốt không?"
"Con khá thích huynh ấy." Vừa nhắc đến cậu, hai bên má Vệ Trăn liền hiện ra lúm đồng tiền cười: "Huynh ấy rất tốt. Hôm qua đích thân băng bó cho con, lại đỡ con lên ngựa, ở bên cạnh hộ tống con."
Sự yêu thích của trẻ con thuần khiết không pha tạp, đến không có lý do, đều xuất phát từ cảm giác đầu tiên, tự nhiên cũng khác với tình yêu của người lớn.
Ngụy Vương thấy con gái vui vẻ tự nhiên cũng vui lây, giơ tay vuốt ve đầu con gái: "Sau này hai đứa vẫn còn cơ hội gặp lại mà."
Vệ Trăn "ừm" một tiếng, đang định chui vào lòng Ngụy Vương thì nghe thấy tiếng gọi từ ngoài xe: "Thiếu chủ!"
Ban đầu cô còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng tiếng vó ngựa ngày càng gần, cô lập tức vén rèm tre lên, thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Trên đồng cỏ bao la, xuất hiện bóng dáng chú tuấn mã trắng như tuyết của cậu, chú ngựa mạnh mẽ như sao băng lao đến, cậu ngày càng gần, cho đến khi đi ngang qua xe ngựa.
Những thị vệ bên xe ngựa nhận ra cậu, đồng loạt nhường đường.
"Vệ Trăn." Cậu gọi thẳng tên cô.
Chàng trai trẻ đứng ngược sáng, khuôn mặt không nhìn rõ lắm, nhưng khi bước đến trước mặt cô, cậu bất ngờ nâng tay, vén tấm rèm trúc trên tay cô lên, một luồng nắng lớn từ bên ngoài tràn vào, rọi lên khuôn mặt Vệ Trăn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tiếng vó ngựa dồn dập, tim Vệ Trăn đập nhanh hơn, nhìn cậu nhét một vật vào tay mình.
"Cái này cho muội."
Vệ Trăn cúi đầu sờ soạng chiếc bình sứ trong tay, khó hiểu nhìn cậu.
Kỳ Yến nói: "Hôm qua ta không cẩn ý làm muội bị thương ở chân, gây bất tiện cho muội. Đây là t.h.u.ố.c trị sẹo, muội cầm lấy, mỗi ngày bôi một lát sẽ không để lại sẹo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bàn tay Vệ Trăn cầm chiếc bình sứ siết chặt, hỏi: "Kỳ Yến ca ca, huynh đến đây chỉ để đưa cái này cho ta thôi sao?"
Mái tóc dài của cô bị gió thổi bay ra ngoài cửa sổ, lướt qua y phục của cậu. Kỳ Yến vừa định mở lời, chợt nhận ra Ngụy Vương vẫn đang ngồi sau lưng cô.
Cậu lại gần hơn, hạ giọng, ánh mắt trong veo như một vệt nắng xuân: "Ta đã làm muội bị thương, bồi thường cho muội thật tốt là chuyện nên làm. Chuyện đã hứa với muội vẫn chưa làm được, đợi ngày tái ngộ, nhất định sẽ không quên lời hứa."
Cậu bất chợt ghìm cương ngựa dừng lại, Vệ Trăn nhìn bóng dáng cậu đứng dưới ánh nắng xuân, chàng trai trẻ giơ tay chào tạm biệt, núi xanh lùi dần về phía sau hai bên xe ngựa, cậu và đoàn xe của họ ngày càng xa cách.
Chỉ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, Vệ Trăn mới quay lại ngồi trong xe ngựa.
Chiếc bình sứ nhỏ nằm trong lòng bàn tay cô, vẫn còn vương hơi ấm của mùa xuân, khóe môi Vệ Trăn bất giác cong lên, hai tay chắp lại che chiếc bình sứ, rồi đối diện với ánh mắt của Ngụy Vương và Vương hậu.
Ngụy Vương nói: "Kỳ Yến kia nói, hôm qua là cậu bé làm bị thương chân của con sao?"
Vệ Trăn vội vàng lắc đầu: "Không phải, chỉ là hiểu lầm thôi, huynh ấy làm con bị thương cũng là vô ý."
Ánh mắt Ngụy Vương rơi vào chiếc bình sứ: "Tiểu tử đó còn đặc biệt chạy đến đưa t.h.u.ố.c cho con, tuổi còn nhỏ, nhân phẩm cũng không tệ."
Vệ Trăn cười gật đầu, cất kỹ chiếc bình sứ.
Kỳ Yến nói ngày sau tái ngộ nhất định sẽ không quên lời hứa, nhưng sau đó Vệ Trăn ở lại Ngụy cung, lại không có dịp đến Sở địa nữa.
Mỗi năm, từ Sở địa phương Nam đều có một bức thư gửi đến Ngụy cung, lời lẽ trong thư không nhiều, chỉ vài dòng ngắn ngủi, bày tỏ sự thăm hỏi Nguỵ Công chúa. Đó đều là Kỳ Yến đặc biệt phái ngựa nhanh đưa đến, và kèm theo những món quà cậu tỉ mỉ chọn cho cô.
Vệ Trăn cũng sẽ hồi âm cho cậu, và kèm theo quà tặng.
Cho đến mùa xuân năm Vệ Trăn mười ba tuổi, mẫu hậu nói với nàng rằng Kỳ Yến cùng mẫu thân là Công chúa Cơ Cầm đã trở về Tấn cung bái kiến Tấn Vương, nàng mới chợt nhớ ra, năm nay nàng không nhận được thư thăm hỏi của hắn.
Bốn năm không gặp, thực ra nàng chỉ thỉnh thoảng nhớ đến hắn, giờ đây chợt nghe cái tên này chỉ thấy mơ hồ, không biết hiện giờ hắn đã thay đổi ra sao, có sống tốt không? Nếu gặp lại cũng không biết còn có thể nhận ra nhau không.