Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 41



 

Vệ Trăn vừa rồi lặng lẽ nhìn Thái tử và Vệ Dao thổ lộ tình cảm, một người quân tử đoan chính, một người mỹ nhân dịu dàng, dường như nàng mới là kẻ ác xen vào tình cảm của họ.

 

Hiện tại nàng còn chưa gả vào Đông cung, Thái tử đã không hề che giấu mà thiên vị Vệ Dao, vậy thì sau khi thành thân, hắn sẽ còn như thế nào nữa?

 

Ánh mắt Vệ Lăng nhìn sang, dường như lo lắng nàng sẽ đau lòng, gọi: "A tỷ."

 

Vệ Trăn khẽ mở môi son: "Thái tử Điện hạ cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào?"

 

Nàng lại đẩy vấn đề cho Cảnh Hằng, hắn hơi sững sờ.

 

"Biểu ca…" Vệ Dao ngẩng đầu. Nếu lúc này hắn mở miệng nói sẽ cưới nàng, thì những sự nhẫn nhịn trước đây của họ đều đáng giá.

 

Thái tử nói: "A Trăn, chuyện này tùy nàng xử lý."

 

Tùy nàng xử lý… Vệ Dao mặt trắng bệch nhìn Vệ Trăn.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Khóe môi Vệ Trăn khẽ cong lên. Hắn nói như vậy, có phải là nghĩ rằng dù nàng có tức giận, vì đại cục, cũng tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng nào?

 

"A Trăn." Vương hậu nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Chuyện này rốt cuộc quyết định thế nào, con hãy quyết định đi."

 

"Được."

 

Trong điện im ắng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, hồi lâu sau, giọng nói trong trẻo và quả quyết của nàng vang lên, từng chữ từng chữ như ngọc châu rơi xuống đất, vang vọng trong đại điện.

 

"Thần nữ nguyện thoái hôn với Thái tử Điện hạ."

 

Vệ Trăn quỳ xuống trước mặt Vương hậu, hai tay áo vén lên, cúi mình hành đại lễ quỳ bái, vạt váy trải rộng trên nền đất.

 

Vương hậu nói: "A Trăn, mau đứng dậy đi."

 

Thái tử cúi xuống đỡ nàng, Vệ Trăn tránh người, vẫn quỳ trên đất: "Năm xưa Quân thượng định hôn sự cho thần nữ và Thái tử Điện hạ, nhưng không ngờ có nhiều khúc mắc, biến cố phát sinh, nay Thái tử Điện hạ và nhị muội đã tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, thần nữ cũng không muốn làm kẻ ác. Mong Điện hạ Vương hậu thành toàn tâm nguyện của thần nữ, hủy bỏ hôn sự này."

 

Thái tử cúi đầu gọi nàng: "A Trăn, nàng nói gì vậy?"

 

Vệ Trăn nhìn hắn: "Điện hạ không phải nói, chuyện này tùy ta quyết định sao?"

 

Cảnh Hằng chạm vào ánh mắt nàng, đôi đồng tử ấy đen nhánh như ngâm trong băng lạnh, dường như muốn cự tuyệt hắn ngàn dặm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giọng Vương hậu vang lên từ trên cao: "Hôn ước là chuyện lớn không thể xem thường, A Trăn đứng dậy trước đi, đừng xúc động."

 

Vương hậu dù sao vẫn giúp Thái tử, nói là mọi chuyện tùy Vệ Trăn quyết định, nhưng khi nghiêm trọng đến mức thoái hôn, lại đổi ý.

 

Vệ Dao quỳ gối đến bên cạnh Vệ Trăn, nức nở nói: "A tỷ nói như vậy, chẳng phải khiến muội muội trở thành kẻ tội đồ phá hoại lương duyên của a tỷ sao? Muội muội tuy ngưỡng mộ Thái tử, nhưng cũng hiểu chuyện, biết không nên dây dưa không rõ với tỷ phu."

 

Vệ Trăn nói: "Vậy ngươi không muốn gả vào Đông cung?"

 

"A Dao nhất thời hồ đồ mới lầm lỡ, trong lòng đã hối hận, lại sao có thể không rõ ràng mà theo Thái tử biểu ca?"

 

Lời này khiến Vệ Lăng bên cạnh bật cười: "Không thể không rõ ràng mà theo Thái tử, vậy là muốn có danh phận, chỉ muốn làm chính phi, để a tỷ của ta nhường hoàn toàn hôn sự này cho ngươi sao?"

 

Mắt Vệ Dao đỏ hoe, c.ắ.n chặt môi: "A huynh…"

 

Vệ Trăn lặng lẽ lắng nghe tất cả. Nàng không có ý định đổ lỗi hoàn toàn cho Vệ Dao, chuyện này Thái tử không phải không có trách nhiệm, nhưng hắn lại đứng một bên không nói lời nào, đứng ngoài quan sát hai tỷ muội họ tranh giành, như thể vì hắn mà làm ra trò ghen tuông chợ búa.

 

Ánh mắt Vệ Trăn hơi hướng lên, vì lễ tiết, chỉ dừng lại ở tà váy trên đầu gối Vương hậu.

 

Chiếc váy thêu họa tiết bách điểu lộng lẫy vô cùng, sợi vàng dưới ánh nắng chiếu rọi tạo thành ánh sáng vàng nhạt, mang theo sự tôn quý và uyển chuyển của một vị Vương hậu.

 

Ánh mắt từ phía trên chiếu xuống, như mang theo sức nặng ngàn cân, đè nặng lên người Vệ Trăn, nặng trĩu.

 

Nàng luôn giữ lễ tiết đoan trang, dịu dàng nói: "Đa tạ Điện hạ Vương hậu đã quan tâm trong suốt thời gian qua, nhưng chuyện nhân duyên không thể cưỡng cầu. Sau tiệc mừng thọ Thái hậu, thần nữ sẽ lên đường về Nam trở lại cố hương. Như vậy cũng không khiến Vương hậu Điện hạ khó xử."

 

Nàng nói xong liền hành lễ cáo lui, ống tay áo bay như tuyết, mặc cho người phía sau gọi cũng không dừng bước.

 

Vệ Lăng theo sau, ánh mắt sắc như d.a.o găm nhìn Thái tử một cái.

 

Một vở kịch lố bịch đến đây mới dừng lại.

 

Sau khi Vệ Trăn rời đi, Vương hậu vươn tay đỡ trán, lạnh lùng ra lệnh cho Vệ Dao và Tống thị lui xuống.

 

"Chuyện này Thái tử định kết thúc thế nào?" Giọng Sở hậu khàn khàn.

 

Bà nhìn Thái tử đứng một bên, bóng tối bao trùm lấy hắn, khiến người ta không thể nhìn rõ sắc mặt.