Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 44



 

Kể từ khi Kỳ Yến ra ngoài xử lý công việc, không có tin tức gì cả.

 

Cảnh tượng trong giấc mơ vẫn còn hiện rõ mồn một, không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh, mưa lớn tạt vào cửa sổ, thiếu niên phá cửa xông vào, quân truy đuổi bên ngoài gõ cửa điện như đòi mạng.

 

Đến ngày thọ yến của Thái hậu, Vệ Trăn tỉnh dậy, xuống giường mở cửa sổ.

 

Đã là sáng sớm, nhưng bầu trời vẫn tối đen như mực, mây đen cuồn cuộn ở cuối chân trời, gió lạnh ùa đến, tựa như sắp có bão lớn từ núi kéo đến.

 

Màu trời hôm nay cũng âm u như trong giấc mơ.

 

Không biết Kỳ Yến đã xử lý ổn thỏa mọi việc chưa. Nếu không, e rằng nhà họ Kỳ khó thoát khỏi vận mệnh của kiếp trước…

 

Vệ Trăn gọi thị vệ ngoài cửa sổ: "Kinh Sương."

 

"Tiểu thư có việc gì ạ?"

 

"Ngươi về kinh đô, đi dò la tình hình nhà họ Kỳ, nếu có tin tức, lập tức báo cho ta biết."

 

Thị vệ đáp lời, bóng hình hòa vào màn đêm u ám.

 

Đầu ngón tay Vệ Trăn khẽ gõ lên khung cửa sổ. Nhà họ Kỳ có thoát khỏi hiểm nguy được không, chỉ xem đêm nay.

 

Đến chạng vạng, ly cung dần thắp đèn lồng, Kinh Sương đi dò la tin tức vẫn chưa trở về.

 

Vệ Trăn cùng a mẫu đi đến đại điện tiếp khách.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Đèn đóm sáng rực khắp nơi, tiếng trống nhạc vang vọng trong điện. Yến tiệc chưa khai, khách khứa dưới sảnh xì xào bàn tán, hỏi han nhau.

 

Bên ngoài điện vang lên tiếng bẩm báo: "Vệ gia tiểu thư đến!"

 

Mọi người lập tức nhìn về phía cửa. Chỉ thấy nước mưa từ mái hiên rơi xuống, chiếc ô màu trúc xanh được người hầu thu lại, để lộ một bóng hình thướt tha mềm mại.

 

Thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu xanh, nửa bên tay áo trái bị nước mưa làm ướt, màu sắc càng trở nên đậm hơn, như hòa vào màu xanh biếc của núi xa phía sau.

 

Nàng cảm ơn cung nhân thu ô, khóe môi nở nụ cười nhẹ, nghiêng người sang một bên, mái tóc dài được buộc gọn bằng một dải lụa xanh, mềm mại buông xõa phía sau, không quá nhiều trang sức, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp thanh thoát, linh động, ngay cả hơi nước bao quanh nàng cũng trở nên trong trẻo, dịu dàng một cách lạ thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trưởng nữ nhà họ Vệ dung mạo khuynh thành, danh tiếng lẫy lừng khắp Sở quốc, vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn.

 

Nàng bước đi thong thả về phía trước, không dừng lại ở chỗ ngồi của phụ thân, mà đi tiếp cho đến khi đến chỗ ngồi của a đệ Vệ Lăng, mới nghiêng người ngồi xuống.

 

Trong nội bộ nhà họ Vệ có hai phe đối lập, ngay cả bên ngoài cũng đã nghe phong thanh. Mấy ngày trước, việc Vệ Hầu đích thân bắt gian muội muội với Thái tử đã lan truyền khắp ly cung, mọi người vốn nghĩ rằng trưởng nữ nhà họ Vệ hẳn sẽ buồn bã, ủ dột, nhưng lúc này nàng lại ung dung tự tại, ngược lại, mọi người trong nhà họ Vệ khi đối mặt với nàng lại tỏ ra vô cùng gượng gạo.

 

Vệ Chiêu mượn rượu giải tỏa sự ngượng ngùng, Tống thị nghiêng đầu thì thầm với con gái, còn Vệ Dao thì sắc mặt cực kỳ không tự nhiên.

 

Về phần Thái tử, trên mặt vẫn luôn mang nụ cười như gió xuân, khi nhìn thấy Vệ Trăn thì thần sắc hơi khựng lại.

 

Sau vụ bắt gian, Thái tử đã mấy lần đến gặp Vệ Trăn nhưng đều bị từ chối, chuyện này ai cũng biết, không ngờ trưởng nữ nhà họ Vệ lại có tâm tính như vậy, dám làm mất mặt Thái tử.

 

Thái tử vòng ra từ phía sau chỗ ngồi của mình, cầm chén rượu đến trước bàn rượu của Vệ Trăn, dường như muốn hỏi han.

 

Vệ Lăng lạnh lùng chặn chén rượu của Thái tử, đứng dậy chắn trước mặt đại tỷ.

 

Thái tử nghiêng người, lại gọi thiếu nữ ngồi trên ghế, Vệ Trăn chỉ quay mặt sang một bên đối diện với hắn, im lặng không nói, không đáp lại.

 

Không khí nhất thời trở nên vô cùng ngượng ngùng. Thái độ cứng nhắc của hai tỷ đệ khiến Thái tử có chút khó xử.

 

Thái tử cũng không tức giận, nâng chén rượu lên uống cạn, sắc mặt ôn hòa, dặn dò hai chị em vài câu rồi quay lưng đi về chỗ ngồi của mình.

 

Trong ánh đèn rực rỡ khắp điện, Vệ Lăng hạ giọng nói: "Hắn ta còn mặt mũi nào đến gặp tỷ tỷ sao?"

 

Vệ Trăn cúi đầu thì thầm: "Thái tử vừa rồi đến kính rượu, là cảm thấy giữa chốn đông người, ta không đến nỗi trực tiếp làm mất mặt hắn, muốn người ngoài thấy mối quan hệ của chúng ta vẫn hòa thuận như xưa."

 

Vệ Lăng cười lạnh: "A tỷ đến kinh đô lâu như vậy, hắn ta vẫn không hiểu rõ tính cách của tỷ."

 

Vệ Trăn lắc đầu. Hắn ta không phải không đủ hiểu, mà là đã quen làm người bề trên, trong xương tủy mang theo sự kiêu ngạo, cho rằng người dưới nên phục tùng hắn ta một cách tuyệt đối.

 

Đang nói chuyện, phía sau rèm vang lên tiếng bước chân, rèm châu được vén lên, Thái hậu được cung nhân vây quanh bước ra.

 

Mọi người trong điện đồng loạt đứng dậy hành lễ, Thái hậu mặt mỉm cười bảo mọi người ngồi xuống.