Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 46



 

Tiếng vó ngựa như lưỡi d.a.o sắc bén, mang theo sức mạnh đáng sợ, xuyên qua màn đêm đặc quánh.

 

Trong sân nhà họ Kỳ, một vệt m.á.u kinh hoàng từ bậc thang kéo dài đến tận cổng sân, bị dòng mưa như trút rửa trôi, trong sân la liệt những t.h.i t.h.ể đẫm máu.

 

Thiếu niên đứng trên bậc thang, bóng hình cao ráo càng trở nên thẳng tắp dưới ánh đêm đen kịt, những giọt m.á.u đặc quánh nhỏ giọt từ đầu ngón tay hắn.

 

"Thiếu tướng quân!" Hộ vệ từ ngoài sân chạy vào: "Thái tử Điện hạ đã dẫn quân bao vây nhà họ Kỳ, tuyên bố tướng quân mưu phản, muốn vào khám xét!"

 

"Mưu phản?" Trên mặt thiếu niên tướng quân hiện lên vài phần châm biếm, trong giọng nói ẩn chứa một nụ cười nhẹ.

 

"""Mời hắn vào.""

 

Kỳ Yến buông tay xuống. Chiếc đầu người vừa bị hắn chặt lìa rơi xuống mâm, b.ắ.n tung tóe những giọt máu. Hộ vệ ôm đầu người, lòng kinh hãi tột độ."

 

Rầm rầm, một tiếng sét lớn cuồn cuộn từ phía chân trời.

 

Ào ào, mưa lớn đập vào cửa sổ. Vệ Trăn ngồi dưới cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.

 

"Tiểu thư, trời đã tối rồi, nên nghỉ ngơi thôi." - Điền a mẫu đi đến nói.

 

A đệ rời khỏi ly cung đã hai canh giờ, vẫn không có chút tin tức nào, Vệ Trăn không khỏi lo lắng.

 

Điền a mẫu lại khuyên nhủ: "Hộ vệ bên ngoài đều bị thiếu chủ dẫn đi rồi, tối nay tiểu thư có cần nô tỳ ở lại cùng không ạ?"

 

Vệ Trăn lắc đầu, cười nói: "Không cần."

 

Điền a mẫu ôm bụng lui ra ngoài, Vệ Trăn biết cứ ngồi chờ đợi cũng vô ích, nhẹ nhàng thổi tắt nến, đi về phía giường.

 

Đang định cởi giày lên giường, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cộc cộc.

 

"Có phải a mẫu để quên đồ gì không?" - Vệ Trăn nghĩ bà quay lại, xuống giường đi giày vào.

 

Tiếng gõ cửa đột nhiên trở nên dồn dập, Vệ Trăn đặt tay lên cửa điện, vẫn có thể cảm nhận được lực gõ của người kia.

 

Những cảnh trong mơ lần lượt hiện ra trước mắt, cho đến khi trùng khớp với cảnh tượng hiện tại.

 

Rầm một tiếng, mưa lớn tràn vào cửa sổ, thiếu niên phá cửa xông vào.

 

Hơi nước ẩm ướt bao trùm nàng từ mọi phía, Vệ Trăn thậm chí còn chưa nhìn rõ dung mạo của người đến, đã bị ôm vào một vòng tay lạnh lẽo. Nước mưa trên người hắn lạnh buốt, thấm ướt y phục trước n.g.ự.c nàng, như những mũi kim nhỏ li ti, xuyên qua làn da nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong bóng tối, mùi m.á.u tanh hỗn loạn, tiếng tim đập hòa quyện. Thiếu niên ngã vật vào người nàng, hơi thở yếu ớt.

 

Vệ Trăn ôm hắn bằng hai tay, giọng nói không kìm được run rẩy: "Kỳ Yến?"

 

Hắn lại như kiếp trước, xông vào tẩm điện của nàng.

 

Bên ngoài điện, mưa lớn kèm theo tiếng sấm sét, không ngừng nghỉ. Tim nàng chùng xuống.

 

Gió lạnh lùa vào qua khe hở của tấm rèm trúc, thiếu niên tựa vào người nàng, những giọt nước trượt xuống chiếc áo mỏng manh, không ngừng rơi xuống đất.

 

"Kỳ Yến?", Vệ Trăn được hắn ôm trong lòng, lại gọi một lần nữa.

 

Tình trạng của hắn thực sự rất tệ, khuôn mặt tái nhợt, trán dựa vào hõm cổ nàng, tóc đen dính đầy những giọt mưa ẩm ướt, toàn thân như vừa ngâm trong nước mưa.

 

Vệ Trăn một tay ôm hắn, tay còn lại đi đóng cửa lại. Nàng muốn đưa hắn đến bên giường, loạng choạng lùi lại, nhưng toàn bộ sức nặng của thiếu niên đè xuống, nàng không chống đỡ nổi.

 

Một làn gió lướt qua, tấm màn màu xanh bay lên, thiếu niên và thiếu nữ cùng ngã xuống giường.

 

Vệ Trăn hoàn hồn, một thân thể nặng nề đã đè lên người nàng. Nàng đưa tay đẩy, chạm vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của thiếu niên.

 

Trong màn trướng tối đen như mực, chỉ có chút ánh trăng lọt vào từ ngoài cửa sổ, Vệ Trăn bị chứng quáng gà, không nhìn thấy gì trước mắt, chỉ có thể cẩn thận mò mẫm. Cố gắng mấy lần, trán nàng đã lấm tấm mồ hôi, nhưng người kia vẫn bất động đè chặt nàng.

 

Nàng nhất thời mất hết sức lực, từ bỏ giãy giụa.

 

Bóng đêm khuếch đại các giác quan khác, bên tai nàng, tiếng mưa tí tách, kèm theo hơi thở nhẹ nhàng của hắn càng thêm rõ ràng.

 

Hình như kiếp trước cũng vậy: hắn đột ngột xông vào điện mà không báo trước. Mưa cứ rơi mãi, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, hoảng loạn nhìn hắn, hỏi han tình hình, nhưng không biết hắn đã kiệt sức sau khi tránh né sự truy sát của thị vệ suốt quãng đường, cứ thế ngã vật vào người nàng, kéo nàng cùng ngã vào trong màn.

 

Quân truy đuổi bên ngoài điện đã đến, thiếu niên hỏi nàng có muốn tố giác hắn không.

 

Lúc đó Vệ Trăn dùng sức đẩy hắn ra, xuống giường chạy đến bên cửa điện, vạt áo nàng dính đầy m.á.u bẩn, toàn thân run rẩy, sợ hãi đặt tay lên mép cửa.

 

Khoảnh khắc đó, như bị ma xui quỷ ám, nàng quay đầu nhìn thiếu niên trên giường một cái.

 

Hắn dựa vào cột giường, tay ôm ngực, m.á.u tươi trào ra từ kẽ ngón tay, cả người yếu ớt vô cùng, như thể một món đồ lưu ly sắp vỡ tan.

 

Vệ Trăn đ.á.n.h lạc hướng để các thị vệ đang lục soát bên ngoài điện đi.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.