Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 58



 

Cảnh Hằng khóe môi vẫn giữ nụ cười: "Hôn sự của ta và Vệ Trăn, e rằng không đến lượt lão nhân gia bà ấy xen vào quản đâu nhỉ."

 

Hắn không hiểu, Vệ Trăn ghét hắn đến mức đó sao, nhất định phải hủy hôn với hắn khi chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là đến hôn kỳ?

 

Nàng ta rốt cuộc có tài cán gì mà có thể mời được Thái hậu ra mặt nói giúp cho nàng ta?

 

Cảnh Hằng khẽ trượt ngón tay trên vành chén trà, trong đầu hiện lên một người.

 

Ngay từ cái đêm Vệ Trăn và Kỳ Yến ở lại trong rừng, hắn đã nhận ra sự bất thường giữa hai người họ.

 

Thái tử đứng dậy, ném chén trà trong tay xuống, cười nói: "Đi thôi. Đi gặp Vệ Trăn một chuyến."

 

Hắn muốn xem Vệ Trăn có tài cán gì mà lại dụ dỗ được cả Kỳ Yến.

 

Vệ Trăn thức dậy sau giấc ngủ trưa, ánh nắng xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào, có ba bốn tiếng nói chuyện khe khẽ vọng đến từ phía sau bình phong hoa điểu chạm đất.

 

Không lâu sau, một nha hoàn bước ra: "Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh rồi, nô tỳ còn đang phân vân không biết có nên gọi tiểu thư dậy không, Thiếu tướng quân đã đợi ở ngoài nửa buổi rồi ạ."

 

Vệ Trăn hơi ngạc nhiên: "Đợi nửa buổi rồi sao không báo cho ta một tiếng?"

 

Nàng đi giày xuống giường, nhanh chóng bước đến trước bàn trang điểm: "Ngài ấy đến làm gì?"

 

"Thiếu tướng quân không nói cho nô tỳ ạ."

 

Vệ Trăn trầm ngâm một lát rồi nói: "A đệ ta buổi chiều có việc, chắc là không có ở đây. Ngươi đi dẫn Thiếu tướng quân đến phòng Thiếu chủ, bảo ngài ấy đợi một lát, ta sẽ đến ngay."

 

"Tiểu thư, Thiếu tướng quân đang đợi người trong phòng Thiếu chủ ạ."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vệ Trăn giật mình, không ngờ nàng và hắn lại có sự đồng điệu đến thế trong chuyện này.

 

Nàng gọi Điền a mẫu đến giúp trang điểm.

 

Điền a mẫu nhận lấy chiếc lược trên tay nàng, hạ giọng nói: "Trước đây Thái tử Điện hạ đến, tiểu thư chưa từng trang điểm tỉ mỉ như vậy, sao hôm nay lại khác thường thế?"

 

Ngón tay Vệ Trăn lướt qua từng cây trâm trong hộp trang sức, chọn một cây trâm ngọc trai chạm khắc hoa mộc lan đưa cho người phía sau: "Vừa mới ngủ trưa dậy, ra ngoài gặp khách thì đương nhiên phải trang điểm một chút rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Điền a mẫu nhận lấy cây trâm, bật cười.

 

Vệ Trăn nhận ra sự trêu chọc trong tiếng cười đó, tay cầm trâm hơi run lên, từ từ rụt vào trong ống tay áo.

 

Giữa họ vốn dĩ không có gì, bị a mẫu trêu chọc một cái lại như có gì đó.

 

Nàng nói: "Thật sự không có gì. Thiếu tướng quân có ơn với ta, gặp ngài ấy đương nhiên phải trịnh trọng hơn Cảnh Hằng một chút."

 

Thời gian trang điểm lâu hơn Vệ Trăn dự kiến, nàng bước ra khỏi cửa, đến trước phòng a đệ, tay đặt lên khung cửa.

 

Cánh cửa điện mở ra hai bên, nàng liền nhìn thấy thiếu niên trong điện.

 

Thiếu niên ngồi bên bàn, đang tùy tiện nghịch một con d.a.o găm sáng bóng, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, mày tựa viễn sơn, mắt như tinh thần. Hôm nay hắn mặc một thân cẩm bào màu trúc xanh, càng tôn thêm vẻ người sáng sủa rạng rỡ. Chỉ cần ngồi trong phòng, liền khiến cả gian phòng bừng sáng, như chi lan ngọc thụ.

 

Vệ Trăn từ chỗ sáng bước đến: "Lúc ngủ trưa quên mất giờ giấc, để Thiếu tướng quân đợi lâu, không biết Thiếu tướng quân hôm nay đến có việc gì?"

 

Kỳ Yến đứng dậy, đặt d.a.o găm lên bàn. Mấy tia sáng vàng mơ hồ từ cửa sổ chiếu vào, nghiêng nghiêng rơi xuống chân mày hắn, phản chiếu khiến nét mày mắt của hắn bừng sáng rực rỡ.

 

"Nàng không nhớ sao?"

 

Vệ Trăn suy nghĩ một lát. Vừa lúc một vệt nắng vàng chiếu vào mắt nàng, khiến nàng nheo mắt lại, Kỳ Yến tiến lại gần, giơ tay giúp nàng che nắng, áo bào của hắn mang theo hơi ấm nóng như nắng, một lúc sau, giọng nói trong trẻo từ tính của hắn vang lên bên tai nàng: "Đến nói cho nàng chuyện hủy hôn với Thái tử, nàng quên rồi sao?"

 

Giọng nói của hắn vốn đã hay, âm cuối kéo dài ra, càng trở nên dịu dàng, quyến luyến, như một lưỡi d.a.o mềm mại cào vào tai người, khiến Vệ Trăn từ dái tai đến vai đều mềm nhũn.

 

Hơi thở nóng hổi của thiếu niên phả vào tai nàng, Vệ Trăn không khỏi quay mặt đi, hỏi: "Sao vậy?"

 

Ánh mắt hắn lướt xuống, quét qua lông mày, mắt, sống mũi nàng, cuối cùng dừng lại trên cằm nàng. Đôi môi thiếu nữ hồng hào, ánh lên một lớp bóng lấp lánh, hệt như một quả anh đào chờ hái trên cành cây mùa xuân. Đôi mắt nàng trong veo như thu thủy, mỗi cái nhìn đều rực rỡ lay động. Dù chỉ điểm chút phấn son, đã đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm.

 

Kỳ Yến dời ánh mắt đi.

 

Vệ Trăn ngẩng đầu lên: "Vừa rồi Thiếu tướng quân nói, chuyện hủy hôn đã có tiến triển rồi, phải không?"

 

Kỳ Yến đi đến bên bàn ngồi xuống: "Đúng vậy. Buổi chiều Thái hậu đã đi gặp Quân thượng, đã thuyết phục được Quân thượng thu hồi hôn sự của nàng và Thái tử, chỉ dụ hủy hôn sẽ sớm được ban xuống, có lẽ là trong hai ngày tới."