Kỳ Yến nói: "Sao lại thế? Sau khi Lục Điện hạ qua đời, Quân thượng sớm đã có ý định thay đổi Thái tử. Lần này Thất Điện hạ trở về, thần là tướng lĩnh Sở quốc đương nhiên không thể chối từ trách nhiệm, đã phái một đội tinh binh đi hộ tống an toàn cho Thất Điện hạ, nhất định không để cho những kẻ có tâm địa bất chính có cơ hội."
Thái tử cười khen: "Thiếu tướng quân làm rất tốt!"
Hắn cuối cùng cũng xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng trên mặt, trong mắt hiện lên vẻ châm biếm, lạnh lùng liếc nhìn Vệ Trăn một cái: "Mong nàng đừng hối hận."
Hắn nói xong câu đó, liền rời khỏi đại điện.
Một khi hôn ước giữa hai người bị hủy bỏ, hắn ta nhất định sẽ ghi hận trong lòng. Điều này Vệ Trăn đã sớm đoán trước được.
Sau khi mọi người rời đi, nàng nhìn Kỳ Yến, khẽ nói: "Thật ra vừa rồi thiếu tướng quân không cần ra mặt, ta tự có cách đối phó với Thái tử." Thiếu nữ khẽ cúi đầu cảm ơn.
Kỳ Yến theo nàng đi ra ngoài: "Chẳng qua là không ưa bộ dạng của hắn thôi. Nàng cũng đừng để những lời ta vừa nói trong lòng."
Vệ Trăn lắc đầu khẽ nói: "Sao lại thế?"
Nàng không phải là tiểu thư quá đỗi e ấp, thẹn thùng đến mức sẽ mơ mộng viển vông vì mấy câu nói của hắn về việc thừa nhận hắn là gian phu của nàng, hai người vẫn lén lút tư tình, mà hiển nhiên Kỳ Yến cũng không có ý đó.
Thật ra, ngoài đêm hắn đột nhập vào khuê phòng của nàng, giữa hai người vẫn luôn đối xử với nhau đúng lễ nghĩa, không hề có hành động vượt quá giới hạn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Nhưng có những lời, ta nói quả thực không sai chút nào."
Lời nói của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu, hắn nghiêng mặt sang, mái tóc lòa xòa trên trán, đôi mắt sáng rực nhìn nàng, cả người đắm chìm trong ánh xuân.
Vệ Trăn ngẩn người, trong đầu hồi tưởng lại những lời hắn vừa nói, có phải ý nói lời khen nàng "trong số các tiểu thư ở kinh đô cũng là người nổi bật" không…
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng được một nam nhân khác khen ngợi trực tiếp như vậy.
Vệ Trăn né tránh ánh mắt, lúng túng đáp lại một tiếng. Mà hắn cũng như chỉ thuận miệng nhắc đến.
Vệ Trăn nghiêng mắt nhìn sang một bên, cùng hắn sánh bước ra ngoài: "Thọ yến của Thái hậu đã qua, ngày mai ta và a đệ sẽ thu xếp hành lý rời Chương Hoa cung, sau đó sẽ về phía nam hồi phong địa, đa tạ thiếu tướng quân những ngày qua đã chiếu cố ta và a đệ."
Hai người dừng lại dưới gốc cây hoa: "Thiếu tướng quân sẽ trở về biên cương sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Yến nhìn ra ngoài sân: "Phải đi Tấn quốc một chuyến."
Vệ Trăn: "Tấn quốc?"
"Phải, phải hộ tống Công chúa hòa thân đến Tấn quốc một chuyến. Hồi môn của Công chúa cũng đã chuẩn bị xong, sứ thần Tấn quốc sẽ rời đi trong mấy ngày tới, đợi chọn được một ngày lành sẽ khởi hành."
Vệ Trăn nói: "Người hòa thân đã được chọn chưa, là Công chúa nào?"
Kỳ Yến nói: "Cơ bản đã định rồi. Nhưng Công chúa Dực Dương vẫn còn làm loạn, không muốn theo đoàn sứ thần rời đi, bị Sở Vương giam lỏng. Mà Vương hậu dường như còn muốn tìm một nữ tử thích hợp trong tông thất quý tộc để gả đi."
Vệ Trăn không hỏi thêm nữa. Nàng đoán rằng chuyến đi Tấn quốc lần này của Kỳ Yến không chỉ có một mục đích, hẳn là còn muốn gặp lão Tấn Vương.
Kỳ gia ở Sở quốc khắp nơi bị kiềm chế, khó bảo đảm tai họa diệt môn sẽ không ập đến lần nữa, gần như bị dồn vào đường cùng, thà rằng mang ngọc có tội, không bằng đến Tấn quốc.
Nàng nghĩ, kiếp trước Kỳ Yến đã mất đi tất cả người thân vào đêm đó, bị cắt đứt mọi cánh chim buộc phải trưởng thành, sau đó có phải đã đến Tấn quốc không?
Kiếp trước hắn và nàng chỉ có vài lần gặp gỡ thoáng qua, như hoa xuân rơi vào hồ xuân, chỉ b.ắ.n lên một vòng gợn sóng rồi tan đi, không còn giao điểm nào nữa.
Kiếp này có lẽ cũng nên như vậy…
Cũng may, vận mệnh của bọn họ đã vô hình thay đổi, đi trên một quỹ đạo mới.
Chỉ là sau này không biết khi nào bọn họ mới có thể gặp lại.
Vệ Trăn đứng trong ánh xuân nồng ấm, nhìn bóng lưng hắn rời đi, một lúc lâu sau mới quay người rời đi.
Thọ yến của Thái hậu đã qua, các thế gia quý tộc đến dự yến tiệc phần lớn đã bắt đầu thu xếp hành lý, chuẩn bị trở về kinh đô trong hai ngày tới.
Tống thị ngồi bên bàn, sốt ruột chờ tin tức.
Hôn kỳ của Thái tử và Vệ Trăn sắp đến, lúc này gần như không thể xảy ra biến cố nào nữa, mà bụng con gái bà cũng sắp lớn rồi, đến lúc đó nhất định không thể giấu được.
Chính vì bản thân từng chịu uất ức, Tống thị mới không muốn con gái mình cũng bị đàm tiếu vì tư thông với người đã có gia thất.