Trước đó Vệ Lăng đi về phía nam, Vệ Trăn không yên tâm, đã phái phần lớn hộ vệ bên cạnh đi bảo vệ hắn, số hộ vệ còn lại này, tuy ai nấy đều võ nghệ cao cường, là những người xuất sắc trong số hộ vệ, nhưng cũng khó địch nổi đông người, kiên trì được một lúc thì bại trận.
"Tiểu thư, gia chủ mời người qua một chuyến." Thị vệ của Vệ Chiêu đứng trước mặt nàng, giọng điệu không thiện ý.
Thấy Vệ Trăn không động, hắn vẫy tay ra hiệu cho người phía sau tiến lên kéo nàng đi.
Vệ Trăn lạnh lùng nói: "Ta tự đi."
Nếu là trước đây, Vệ gia ai dám động đến Vệ Đại tiểu thư một chút? Giờ đây nàng mặc váy đỏ rực như lửa, mặt mày lạnh lùng diễm lệ, khiến các hộ vệ cũng nhớ lại dáng vẻ Đại tiểu thư hô hoán sai bảo người hầu, nhất thời đều lùi sang một bên, chỉ kẹp hai bên áp giải nàng đi.
Khi đi qua sân, nàng thấy Kinh Sương nằm dưới đất, liền nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Kinh Sương cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy, bị một bàn chân từ bên cạnh thò ra giẫm mạnh lên vai.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Một bóng người cao lớn chắn tầm nhìn của Vệ Trăn, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh của thị vệ nhìn chằm chằm nàng: "Gia chủ đã ra lệnh phong tỏa toàn bộ Vệ gia, người muốn truyền một chút tin tức ra ngoài cũng không thể. Đại tiểu thư đừng phí công vô ích."
Đến ngoài viện Vệ Chiêu, cửa phòng đã đứng đầy người. Khi Vệ Trăn bước lên bậc thềm, Vệ Dao cúi chào nàng: "A tỉ."
Vệ Trăn đi thẳng vào trong sảnh, cửa điện khép lại phía sau, cách biệt những ánh mắt dò xét từ bên ngoài.
"Nữ nhi tốt của ta cuối cùng cũng đến rồi." Vệ Chiêu tiến lên: "Thật khiến vi phụ chờ đợi quá lâu."
Trước đây, vì mối quan hệ huyết thống nhạt nhẽo đó, Vệ Trăn vẫn gọi ông ta một tiếng phụ thân, nhưng giờ đây nàng lười biếng đến mức không muốn mở miệng, chỉ lướt mắt nhìn ông ta một cái rồi dời đi.
Vệ Chiêu nào có kém gì, cũng đã sớm biết rõ ẩn tình thân thế của nàng, thấy nàng phản ứng như vậy, hắn khẽ cười lạnh một tiếng, lập tức gọi người hầu.
Lập tức hai hộ vệ xuất hiện, một người bên trái, một người bên phải giữ chặt vai Vệ Trăn, ép nàng quỳ xuống đất, đồng thời Điền a mẫu cũng bị dẫn lên.
Tống thị vòng qua bên cạnh hắn, nói: "Thường Thọ, ngươi nói đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Trăn nghe người ngoài nói về thân thế của mình, chỉ cảm thấy một con d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng vào tim, không phải đau khổ cho bản thân, mà là cho A nương.
Mặc dù từ khi bắt đầu có ký ức, nàng chưa từng gặp mặt mẫu thân, nhưng mười mấy năm qua, nàng luôn coi Vệ phu nhân như một niềm an ủi, Vệ phu nhân chính là nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng và A đệ.
Thế nhưng người đàn ông trước mặt này, khi nghe tin nguyên phối thê tử sau sinh uất ức mà qua đời, nghe tin con gái vừa sinh ra đã c.h.ế.t yểu, không những không đau lòng mà ngược lại còn ngay lập tức trút giận lên người khác.
Vệ Trăn ngẩng đầu lên, khóe mắt ửng đỏ, nhìn đôi nam nữ trước mặt.
Nàng nghĩ, dù mình không còn thân phận, dù không còn gì cả, cũng nhất định phải đòi lại công bằng cho mẫu thân. Nàng muốn hỏi một câu, tại sao bọn họ có thể sống tốt như vậy?
Tống thị nói: "Chưởng sự của thổ từ đó nói, mười bảy năm trước, đứa bé gái bị bỏ rơi trên đàn tế, trong tã lót có một miếng ngọc bội hình đằng xà, phu quân nhìn xem, có phải là miếng ngọc trên eo của nàng ta không?"
Vệ Chiêu ngồi xổm xuống trước mặt nàng, định giật lấy ngọc bội, nhưng bị Vệ Trăn giật ra.
Vệ Chiêu cười nói: "Sao, là thứ do thân sinh đê tiện của ngươi cho, nên ngươi giữ chặt như vậy, ta nhìn cũng không được sao?"
Vệ Trăn nói: "Đê tiện? So với việc ông hại c.h.ế.t A nương, một người đàn ông đã có vợ lại cấu kết với người khác bức c.h.ế.t nguyên phối thê tử, ai mới là kẻ đê tiện hơn?"
"Ngươi còn mặt mũi gọi bà ấy là A nương! Ngươi chẳng qua chỉ là một giống hạ đẳng, đến Vệ gia ta hưởng phúc bao nhiêu năm, còn dám đến đây bàn luận về ta sao?"
Vệ Chiêu trong mắt đầy vẻ châm biếm, đứng dậy: "Huyết thống Vệ Trăn không chính đáng, điều này không nghi ngờ gì nữa, người đâu, lôi nàng ta ra khỏi phủ!"
Điền a mẫu nghe vậy ngẩng đầu lên: "Gia chủ, không được!"
Bà lê gối mấy bước: "Năm đó nô tỳ thấy Vệ phu nhân sau sinh uất ức, sợ bà ấy mất con, không vượt qua được cửa ải đó, nên mới bế tiểu thư về. Nhưng phu nhân đâu phải là người không tinh tế như vậy, sau này tự nhiên cũng phát hiện đó không phải là nữ nhi của mình."
Lời này vừa dứt, mọi người trong sảnh đều chấn động.
Vệ Trăn ngơ ngác cúi đầu: "A mẫu…"