Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 70



 

Vệ Trăn nhanh chóng đi theo Kỳ Yến rời đi. Phía sau, tiếng bước chân của hộ vệ ngày càng gần, tà váy của nàng bay phấp phới, khi hộ vệ sắp đuổi kịp, một bàn tay đã kéo nàng lên lưng ngựa, sau đó lưng nàng tựa vào một bờ vai rộng lớn.

 

Chàng thiếu niên nghiêng người, hai tay vòng qua hai bên nàng, nắm lấy dây cương nói: "Cẩn thận, ngồi vững nhé."

 

Theo một tiếng hí vang cao vút, tuấn mã phi nước đại, lao vào màn đêm dày đặc.

 

Trận hỏa hoạn ở Vệ gia xảy ra bất ngờ, rất nhiều người vây xem bên ngoài phủ, dưới con mắt của công chúng, họ thấy đại tiểu thư Vệ gia cùng Kỳ thiếu tướng quân lao ra từ phủ, cả hai cùng nhảy lên ngựa, phi nước đại đi xa, bóng dáng biến mất ở cuối con đường đen kịt.

 

Tống thị thở hổn hển đứng ngoài phủ, nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao.

 

Có đủ mọi lời đồn, thậm chí còn có người nói rằng Vệ Đại tiểu thư tư thông với tình lang, cố ý phóng hỏa đốt nhà để thoát thân.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, người của Vệ gia cũng không thể đuổi kịp.

 

Tống thị trong lòng âm thầm oán hận, hôm nay để Vệ Trăn chạy thoát, ngày khác gặp lại, bà ta sợ rằng sẽ bị nàng trả thù tất cả những tủi nhục đã phải chịu đựng…

 

Ngựa của Kỳ Yến dừng lại bên ngoài Kỳ phủ.

 

Vệ Trăn vào Kỳ phủ, được sắp xếp vào một phòng khách để nghỉ ngơi, Kỳ Yến tìm y công đến kiểm tra vết thương trên người nàng.

 

Đêm đã khuya, căn phòng yên tĩnh lạ thường, tiếng dế kêu dài ngắn lúc ẩn lúc hiện vọng vào qua cửa sổ.

 

Đèn lồng dưới mái hiên lay động, kéo dài bóng của Kỳ Yến.

 

Hắn nghe tiếng đóng cửa, thấy người hầu từ phòng Vệ Trăn bước ra, hỏi: "Vệ tiểu thư đã dùng bữa chưa?"

 

Người hầu lắc đầu: "Nô tì vào đưa cơm, tiểu thư không động đũa chút nào."

 

Kỳ Yến giơ tay gõ cửa, cửa hé mở một khe. Hắn bước vào trong, thấy thiếu nữ ngồi bó gối trên giường, bóng tối dày đặc bao phủ lấy nàng, nàng ngồi im lìm trong góc.

 

Một bàn tay của nàng buông thõng bên người, lòng bàn tay ngửa lên, lộ ra vết thương, m.á.u tươi đã lại thấm đỏ băng gạc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỳ Yến lấy hộp thuốc, ngồi xuống mép giường, thiếu nữ trên giường chợt giật mình, một ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, lưỡi d.a.o sắc bén trong tay nàng đ.â.m thẳng về phía hắn.

 

"Là ta." Kỳ Yến nắm lấy chủy thủ của nàng, m.á.u tươi chảy ra từ kẽ ngón tay, b.ắ.n tung tóe trên chăn.

 

Vệ Trăn vội vàng buông chủy thủ xuống, nói: "Ta không biết là ngài."

 

Nàng nghiêng người đến, nắm lấy bàn tay hắn kiểm tra vết thương, trong mắt tràn đầy áy náy và quan tâm: "Xin lỗi thiếu tướng quân, vừa nãy ý thức mơ hồ, còn tưởng mình đang ở Vệ gia, nhầm ngài thành thị vệ canh giữ…"

 

Kỳ Yến nhìn thiếu nữ trước mặt, nàng quỳ nửa gối bên cạnh hắn, chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, mái tóc dài vừa gội xõa đến eo, dưới ánh trăng trong vắt tựa như một dải lụa ngà ngọc, khi nàng dùng khăn lau m.á.u trên lòng bàn tay hắn, mùi hương thoang thoảng từ mái tóc ấy bay vào mũi hắn.

 

Thiếu nữ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nói: "Thật sự xin lỗi, thiếu tướng quân, vị y công kia còn ở đây không? Nếu không, ta sẽ băng bó cho ngài."

 

Ngón tay thon dài, mềm mại của nữ nhi, làn da lướt qua lòng bàn tay chai sạn của hắn, mang lại một cảm giác mịn màng, tinh tế lạ thường.

 

Kỳ Yến rút tay khỏi tay nàng: "Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu."

 

Hắn nhớ lại lúc nãy nàng cầm d.a.o đề phòng mình, dáng vẻ như bị kinh hãi quá độ, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Vệ gia, vì sao kế mẫu lại giam nàng vào nhà củi?"

 

Vệ Trăn nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, thiếu tướng quân, thực ra ta không phải là nữ nhi của Vệ gia."

 

Nàng kể cho hắn nghe từng chi tiết khúc mắc, nói xong cúi mắt xuống: "Thiếu tướng quân trước đây chăm sóc ta, cũng có lẽ vì mẫu thân ta là đường muội của Kỳ lão tướng quân, chỉ là ta không phải nữ nhi của mẫu thân, sau ngày hôm nay, e rằng không thể gọi thiếu tướng quân một tiếng biểu ca nữa."

 

Kỳ Yến lặng lẽ nghe xong, nói: "Khoảng thời gian này nàng cứ yên tâm ở lại Kỳ gia. Ta đã phái người đi thông báo cho Vệ Lăng, chắc hẳn hắn sẽ sớm trở về."

 

Vệ Trăn cảm kích nói: "Ơn tương trợ của thiếu tướng quân hôm nay, Vệ Trăn sau này nhất định sẽ báo đáp."

 

"Không cần cảm ơn. Vệ Đại tiểu thư trước đây đã giúp Kỳ gia mà, không nhớ sao? Chuyện này ta chỉ là tiện tay thôi."

 

Hai người nói chuyện cung kính lễ độ, không lâu sau, Kỳ Yến rời khỏi phòng.

 

Hộ vệ theo sát, nhìn vào trong phòng, khẽ nói: "Người bình thường gặp biến cố thân thế, nhất thời khó mà bình tĩnh lại, huống hồ là Vệ Đại tiểu thư, một bước từ trên mây rơi xuống bùn lầy, sự chênh lệch lớn như vậy làm sao có thể chấp nhận?"