Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 81



 

Kỳ Yến nhìn thẳng phía trước, kèm theo một tiếng trầm thấp, là tiếng d.a.o găm cắt qua da thịt, cắt qua xương cốt, có thứ gì đó nóng bỏng phun trào ra.

 

"Đáng tiếc, Tấn Vương Điện hạ, ngươi phá Sở quốc của ta, làm loạn gia viên của ta, dù có trở thành bá chủ thiên hạ thì có ích gì? Nàng đến c.h.ế.t cũng chỉ là Vương hậu của ta, là Vương hậu của Sở quốc của ta, ngươi vẫn không có được, đúng không?"

 

Lời nói của Cảnh Hằng trước khi c.h.ế.t, vang vọng mãi trong đại điện trống rỗng.

 

Thi thể của Sở Vương bị kéo ra khỏi đại điện, để lại một vệt m.á.u loang lổ kinh hoàng.

 

Máu tươi nhuộm đỏ áo bào đen của Tấn Vương, hắn quay người đi đến trước bàn, nhìn chằm chằm vào bài vị hồi lâu, nhắm mắt lại, yết hầu lên xuống, như nghẹn ngào một cảm xúc khó tả.

 

"Xin lỗi." Hắn chỉ nói nhẹ nhàng một câu đó với nàng.

 

Một giọt lệ từ khóe mắt hắn rơi xuống.

 

Hắn một tay chống bàn, ánh nến khắp phòng u tối, khiến bóng dáng hắn trông yếu ớt hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc đó, dường như đã mệt mỏi đến cực độ.

 

Vào ngày Sở quốc bị diệt vong, Tấn Vương ban ra một chiếu chỉ, khiến thiên hạ kinh ngạc.

 

Hắn muốn cưới bài vị của Sở Vương hậu.

 

Kỳ Yến mang bài vị của nàng về Tấn quốc, Tấn cung cao trăm bậc, Kỳ Yến ôm bài vị của nàng, từng bước một đi lên bậc thang, các quý tộc và công thất hai bên đều quỳ lạy hai người.

 

Mọi người quỳ lạy Tấn Vương và tân hậu, ngẩng đầu nhìn Tấn Vương bước vào vương điện, cửa điện từ từ đóng lại sau lưng hắn, trong căn phòng tối tăm không ánh sáng, dường như tượng trưng cho cuộc đời còn lại dài đằng đẵng và cô độc của hắn.

 

Khi Vệ Trăn tỉnh dậy từ giấc mơ, nước mắt đong đầy khóe mắt, tóc mai gần như ướt đẫm.

 

A mẫu ở ngoài lều, nghe thấy tiếng khóc của thiếu nữ, vội vàng đi đến: "Tiểu thư, sao vậy?"

 

Vệ Trăn nhào vào lòng bà, chỉ thút thít khóc nhỏ, mặc cho a mẫu khuyên nhủ thế nào, cũng không thấy ngừng lại.

 

"Tiểu thư có phải đang lo lắng về chuyện hòa thân phương Bắc không, tiểu thư không cần lo lắng, nô tỳ sẽ ở bên cạnh người."

 

Thân thể Vệ Trăn run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, nỗi buồn trong giấc mơ ập đến, tim nàng quặn đau, cho đến khi không thể khóc được nữa, mới từ từ dừng lại.

 

Điền a mẫu đỡ nàng đến trước gương trang điểm, Vệ Trăn ngẩng đầu, trong gương phản chiếu khuôn mặt của một thiếu nữ, vẫn là mái tóc xanh, nhan sắc hồng hào tươi trẻ, hoàn toàn khác với dáng vẻ gầy gò hốc hác của nàng trong giấc mơ cuối cùng.

 

Nàng từ giấc mơ nhìn thấy một góc, tuy tâm cảnh hiện tại hoàn toàn khác với kiếp trước, nhưng lại có thể đồng cảm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thì ra kiếp trước mình đã sống một cuộc đời như vậy.

 

Việc gả cho Cảnh Hằng đối với nàng, hoàn toàn là một bi kịch. Chỉ là nàng hoàn toàn không ngờ rằng, Kỳ Yến lại cưới bài vị của nàng sau khi nàng c.h.ế.t.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Điền a mẫu nói: "Tiểu thư, thiếu tướng quân và thiếu chủ đã đợi ở bên ngoài rồi."

 

Vệ Trăn ngây ngốc ngẩng đầu: "Kỳ Yến ở bên ngoài rồi sao?"

 

"Vâng, thiếu tướng quân đã đợi nửa canh giờ trước rồi."

 

Điền a mẫu lấy từ trong tủ ra một bộ váy lộng lẫy, Vệ Trăn trang điểm xong, mặc váy lộng lẫy, còn chưa kịp mang giày tất, đã vội vàng xách váy chạy ra ngoài.

 

Gió xuân phơi phới, làn gió nhẹ xuyên qua rèm trúc, Vệ Trăn chân trần chạy về phía trước, váy xuân bị gió thổi bay.

 

Phía sau màn tre, trong sân vườn lờ mờ hiện ra hai bóng người, tim nàng đập nhanh hơn vài nhịp, nhưng bước chân lại chợt chững lại.

 

Một cảm giác e sợ trào lên trong lòng, khiến nàng không dám tiến tới.

 

Nàng ấp ủ quyết định đã lâu, đưa tay trắng ngần, nhấc màn lên, ánh nắng chói lòa tràn vào ngay lập tức.

 

Tiếng va chạm trong trẻo của một chiếc ngọc bội vang lên, hai chàng thiếu niên đang trò chuyện trong sân nghe thấy liền quay đầu, nhìn thiếu nữ kéo màn bước ra, dáng vẻ đoan trang, quý phái, rực rỡ hút mắt.

 

Gió xuân lay động tà váy của nàng, nàng đứng dưới hành lang, quanh người tỏa ra lớp sương mỏng buổi sáng, tựa như một đóa hoa mẫu đơn xanh nở rộ trong gió.

 

Nàng vốn là người ít khi cười nói, nhưng khi ánh mắt chạm vào Kỳ Yến, nụ cười nhẹ nhàng lại nở trên môi.

 

Đôi mắt ấy như chứa cả nước xuân của đất Sở, dịu dàng, rực rỡ, đẹp đến mức khiến người ta không khỏi nín thở.

 

Vệ Trăn khẽ gọi: "Kỳ Yến."

 

Ánh xuân rơi vào mắt nàng, ánh mắt của Kỳ Yến dường như bị đ.á.n.h trúng.

 

Gió nhẹ lướt qua trước mặt hai người, lá xanh rơi lả tả, tiếng cây xào xạc không biết giống như nhịp đập tim của ai.

 

Kỳ Yến khẽ nghiêng mặt đi, đợi một lúc lâu sau, mới cất bước đi về phía Vệ Trăn.

 

Thiếu niên đi ngược sáng, khóe môi Vệ Trăn cong lên nụ cười, rạng rỡ đến cực điểm.