Sứ thần gật đầu cười nói: "Thần đã đặc biệt chuẩn bị tiên sinh dạy lễ nghi cho Công chúa, sẽ không quá nghiêm khắc, nhưng có thể tranh thủ trên đường dạy Công chúa lễ nghi Tấn quốc, học chữ Tấn quốc."
Sứ thần nói: "À đúng rồi, quan trọng nhất là cầm kỹ, Tấn vương yêu đàn như si, nếu Công chúa có thể thông thạo cầm âm, đó sẽ là một đường tắt."
Vệ Trăn đáp ứng từng chuyện một.
Sứ thần hài lòng đứng dậy, tay áo dài rũ xuống đất: "Vậy thần xin không làm phiền Công chúa nữa."
Vệ Trăn đã muốn báo thù cho mẫu thân, vậy thì nhất định phải đứng vững ở Tấn quốc, nhất định phải được lão Tấn vương ưu ái.
Vì vậy, dù yêu cầu có khắc nghiệt đến đâu, nàng cũng sẽ tìm cách hoàn thành.
Vệ Trăn chuyển mắt nhìn ra ngoài rèm trúc, thiếu niên tướng quân cưỡi ngựa theo sát bên ngoài xe. Nàng chợt nghĩ đến kiếp trước trong giấc mơ, dường như cũng từng có những lời đồn thổi phong lưu giữa Kỳ Yến và Công chúa nước Ngụy.
Có lời đồn rằng, khi Kỳ Yến mới khởi binh, từng đến nước Ngụy cầu viện. Ngụy Vương không đồng ý, chính Công chúa nước Ngụy đã nhất kiến khuynh tâm với hắn, mới thuyết phục Ngụy Vương chấp thuận. Bằng không, Ngụy Vương sao có thể giúp hắn?
Ngoài rèm trúc, Kỳ Yến cảm nhận được một ánh nhìn chiếu lên người mình, như gai đ.â.m sau lưng. Hắn quay đầu lại, thấy Vệ Trăn trong xe đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.
Kỳ Yến giảm tốc độ ngựa, hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Trăn khẽ nói: "Thiếu tướng quân có nghe nói về Công chúa nước Ngụy không?"
Kỳ Yến giật dây cương nói: "Vương nữ nước Ngụy có hôn ước với Tấn quốc, được Ngụy Vương nuôi dưỡng trong thâm cung, nhiều năm chưa từng lộ diện trước người ngoài."
Vệ Trăn cụp mắt xuống, cũng không biết vì sao mình đột nhiên nói đến chủ đề này.
Phải chăng là vì kiếp trước nàng cũng từng trải qua những lời đồn thổi, mới biết rằng miệng lưỡi thế gian có lẽ không đáng tin cậy bao nhiêu.
Vệ Trăn cũng không nghĩ nữa, từ từ buông rèm trúc xuống.
Ngoài xe ngựa, Kỳ Yến cũng thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Những ngày này, trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh tượng ngày ấy hắn đợi Vệ Trăn ở Vệ gia, thiếu nữ chân trần chạy ra từ hành lang gọi hắn.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn đọng lại, tâm hồn như bị gì đó đ.á.n.h trúng.
Kỳ Yến liếc mắt nhìn sang, thấy thiếu nữ trong xe đang cúi mặt, như bị điều gì đó vướng bận trong lòng.
Một lực lượng vô hình nào đó kéo hắn lại gần nàng. Bóng hắn đổ lên xe, thiếu nữ sau rèm trúc ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo của nàng chạm vào hắn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Yến chợt nhận ra, giật dây cương, lại kéo giãn khoảng cách với xe ngựa.
Những ngày này ở bên Vệ Trăn, hắn luôn cảm thấy không thoải mái, là một cảm giác chưa từng có trước đây.
Thậm chí có thể nói, quá mức dè dặt, lo được lo mất.
Người quanh năm chinh chiến sa trường, điều không nên có nhất, cũng tuyệt đối là thứ không thể có, chính là loại cảm xúc này.
Kỳ Yến không hiểu cảm giác kỳ lạ này từ đâu mà đến, vì sao mà có, nhưng hắn tỉnh táo nhận ra, những chuyện bất thường thì nên dằn xuống.
Những ngày này, có lẽ hắn nên tránh mặt nàng thêm một thời gian.
Đi đường liên tục hơn nửa tháng, hơi nóng bốc lên, nắng dần trở nên gay gắt, ánh nắng chói chang chiếu vào người, khiến cả đoàn đưa dâu đều có chút sa sút tinh thần.
Buổi chiều hôm đó, Kỳ Yến ra lệnh cho đoàn dừng lại, nghỉ ngơi một chút trong rừng, đợi đến tối mát mẻ hơn rồi lại tiếp tục đi.
Luồng gió nóng ập đến, trong xe ngựa, dù có lọng che nắng gắt, Vệ Trăn vẫn nóng đến toát mồ hôi.
Vệ Trăn liếc nhìn ra ngoài, nói với thị nữ đang quạt bên cạnh: "Lương Thiền, ngươi mang theo một bộ y phục sạch sẽ của ta, chúng ta vào rừng tìm xem có con suối nào không."
"Công chúa muốn tắm rửa sao?"
Vệ Trăn gật đầu, hơn nửa tháng nay, các thị nữ đều mang bồn tắm lên xe ngựa, dùng khăn ướt lau rửa cho nàng, tắm rửa cũng không thoải mái lắm.
"Công chúa có cần nói với thiếu tướng quân một tiếng không?"
Vệ Trăn bước xuống xe ngựa, tìm một vòng, không thấy bóng dáng Kỳ Yến.
Nửa tháng nay, hắn đều dẫn đội ở phía trước nhất, để Vệ Lăng đi bên cạnh xe nàng.
Vệ Trăn không phải là người phản ứng chậm chạp, nàng tất nhiên nhận ra hắn đang cố ý tránh mặt nàng.
"Không cần tìm ngài ấy nữa." Vệ Trăn dùng quạt che trán: "Cứ để A Lăng đi cùng ta là được."
Chỉ là họ phải mất rất nhiều công sức mới tìm được hồ, khi đến bờ sông nhỏ đó, trời đã chuyển từ màu xanh biếc sang xanh đậm.
Sâu trong rừng có một con suối nhỏ uốn lượn, không sâu nhưng trong vắt đến đáy, phản chiếu bầu trời, đủ để Vệ Trăn tắm rửa sạch sẽ, gột rửa đi phong trần trên người.