Sau Tết Nguyên Tiêu, tuyết đột nhiên rơi rất lớn. Xuân Tín bị đánh thức lúc nửa đêm. Nàng mở to mắt, ông nội vẻ mặt bí ẩn không nói một lời, mở tung cửa lớn, rồi gọi nàng ra ngoài.
Mùa đông ở đây thường thấy nhất không phải là tuyết, mà là mưa tuyết. Mưa rơi xuống rồi đông lại thành băng, đi trên đường không cẩn thận là ngã chổng vó.
Trận tuyết lớn như thế này thực sự rất hiếm gặp. Xuân Tín vui đến phát điên, lao ra ngoài, sung sướng xoay vòng vòng. Bông tuyết nhẹ nhàng, mềm mại rơi xuống mặt nàng. Nàng nhắm mắt lại, không cảm thấy lạnh chút nào.
Ông nội nói: "Mai buổi sáng dậy xem."
Chui vào trong chăn nằm chưa đầy năm phút, Xuân Tín lại bò dậy, mặc áo bông vào rồi lén mở cửa sau. Nàng gom lớp tuyết mỏng ở ven bồn hoa, vê thành nắm, rồi ném vào cửa sổ nhà Tuyết Lí.
Ném ba bốn cái là Tuyết Lí tỉnh giấc. Cô rụt vai trốn sau rèm cửa. Xuân Tín xoay vòng trên nền tuyết. "Đông Đông! Tuyết rơi rồi! Tuyết của cậu kìa!"
Giọng nói cố gắng hạ thấp, nhưng trong đêm tuyết lại nghe rõ mồn một.
Tuyết Lí không hiểu gì cả. "Cái gì mà tuyết của tớ?"
"Chính là tuyết của cậu đó!" Lời này bảo người ta nói thế nào đây, nghe thật buồn nôn.
Xuân Tín cũng không nghĩ ra được cách nói nào hay hơn, cứ lặp đi lặp lại: "Dù sao thì cũng là tuyết của cậu mà!"
Tuyết Lí hồi nhỏ đã quen nhìn thấy tuyết. Cô sinh vào mùa đông, tuyết ở Khang Thành có thể phủ kín một đứa trẻ bảy tám tuổi. Tuyết rơi có gì lạ đâu.
"Nhìn cái vẻ chưa từng thấy sự đời của cậu kìa. Lạnh quá, về ngủ đi." Dừng một chút rồi lại nói thêm: "Đợi tuyết rơi dày thêm chút nữa, mai chúng mình ra ngoài chơi."
"Dày được bao nhiêu cơ?"
Tuyết Lí nhìn độ lớn và mật độ của những bông tuyết rồi ước chừng. "Chắc khoảng một gang tay."
"Một gang tay á?" Xuân Tín đưa tay ra khoa chân múa tay. "Là đặt ngang, đặt dọc, hay là đặt thẳng đứng?"
Tuyết Lí nói: "Đặt thẳng đứng."
"Trời ơi! Dày thế cơ á!"
"Mau ngủ đi, mai lại chơi."
Khuyên mãi mới dỗ được nàng về. Sáng hôm sau, chín giờ nàng đã chạy sang gõ cửa.
Tưởng Mộng Nghiên ra mở cửa, nói: "Đông Đông vẫn còn đang ngủ."
Xuân Tín tức lắm, lẻn vào phòng ngủ, cố ý thò tay vào trong chăn làm cô lạnh cóng. "Đã chín giờ rồi mà cậu còn ngủ!"
Nàng dậy từ bảy giờ sáng, đã chơi ngoài sân hơn nửa ngày rồi, còn phải đợi ông bà nội ăn cơm xong, rửa bát quét nhà rồi mới được ra ngoài.
Người ta sáng sớm đã làm bao nhiêu việc, vậy mà cậu ấy vẫn còn ngủ ngon lành, thật kỳ cục!
Xuân Tín ném từng chiếc quần áo của cô lên giường, tất cũng lôi ra. "Nhanh lên!"
Tuyết Lí úp mặt vào chăn không nhúc nhích, kéo thế nào cũng không chịu dậy, giả chết.
Xuân Tín nhảy lên giường, tốc chăn để lộ chân cô ra, rồi đi tất cho cô, còn rất chu đáo gấp ống quần ngủ lên một chút, dùng tất bọc lại, gót chân và ngón chân đều được căn chỉnh ngay ngắn.
Tuyết Lí trùm chăn cười khúc khích. "Cậu đi tất cho tớ à, sao cậu tốt thế."
"Còn không phải tại cậu lười." Nàng sốt ruột muốn chết. "Tuyết sắp tan rồi, trưa là tan hết đấy!"
Tuyết Lí thăm dò hỏi: "Cậu tự đi chơi một mình đi?"
Xuân Tín cưỡi lên người cô lắc lắc. "Một mình tớ đi thế nào được! Một mình tớ chơi không vui!"
"Vậy cậu tìm người khác đi." Nói xong trong lòng cô cũng hơi hồi hộp, lỡ người ta đi thật thì biết làm sao.
"Tớ không quen ai khác cả, tớ chỉ muốn chơi với cậu thôi! Nhanh lên nào, không thì tớ cù cho cậu nhột đấy."
Lúc này Tuyết Lí mới hài lòng. "Vậy cậu giúp tớ mặc quần áo đi."
Tuyết thật sự dày bằng một gang tay đặt thẳng đứng, cả núi đồi trắng xóa một màu. Rõ ràng là cảnh tượng đã quen thuộc, nhưng lúc này, ở nơi đây, lại như trong mơ, vạn vật huyền diệu, đẹp đẽ.
Tuyết Lí không thích chơi tuyết, không mua găng tay. Xuân Tín cũng không có găng tay. Rất nhiều trẻ con ở đây cũng không có găng tay.
Ở đội 153, người già chiếm tám phần, phần còn lại đa số là trẻ con. Những đứa trẻ này lớn lên cũng sẽ không ở lại đây, nhưng sẽ gửi con cái của mình về.
Những người già đang dần qua đời, còn trẻ con thì dường như cứ mãi không lớn, từng tốp ba bốn đứa đi trên nền tuyết, mũi và tay nhỏ đều lạnh đến đỏ ửng.
Nhưng điều đó không cản trở được sự nhiệt tình chơi tuyết của chúng. Lũ trẻ la hét chạy nhảy trên đường, gom tuyết trắng ở khắp nơi. Lạnh đến mức chịu không nổi nữa thì lại chụm tay hà hơi rồi tiếp tục chơi.
Xuân Tín cho rằng ném tuyết qua lại quá lãng phí. Nàng mang một cái chậu rửa mặt từ trong nhà ra, rồi từng chuyến một chuyển tuyết về nhà, đắp thành hai người tuyết lớn trên bốn viên gạch hoa ở giữa sân.
Dùng than vụn làm mắt, cành cây làm tay, đội thêm chiếc mũ rơm nhỏ.
Chơi một lúc, tay lại đặt vào trong lòng đầu gối, ngồi xổm xuống cho ấm, hoặc thò tay vào trong cổ áo, áp lên da thịt trên vai cho đỡ lạnh.
Lạnh đến mức chịu không nổi nữa mới vào nhà, hai lòng bàn tay áp lên mặt bàn bếp lò, tay này áp lên tay kia, đè nặng lên mu bàn tay rồi lăn một vòng.
Hơ tay xong ngứa đến lợi hại, nhưng chỉ cần được chơi thì những chuyện đó đều là chuyện nhỏ.
Trẻ con dường như không biết lạnh, không biết đau, sự ngây thơ, chất phác có thể chiến thắng mọi khó khăn.
. . . . .
Mùa xuân bắt đầu nổi gió nam, người tuyết đã sớm tan chảy. Mu bàn tay Xuân Tín đã nứt nẻ, những vết thương nhỏ li ti, như thể bị búi sắt cọ mạnh vào lòng nồi cơm điện.
May mắn là nàng không bị nẻ da. Điều này có lẽ là nhờ thói quen ngâm chân mỗi tối. Tuyết Lí đưa kem dưỡng da tay của mẹ cho nàng dùng, chẳng mấy chốc đã khỏi hẳn.
Qua tiết Kinh Trập, mấy trận mưa lớn trút xuống, những đám mây chì nặng trĩu tan đi, trở nên phiêu dật, nhẹ nhàng.
Trên bờ kè có hai cây, một cây anh đào, một cây đào. Cánh hoa một trắng một hồng, khi gió thổi bay lả tả như tuyết rơi. Xuân Tín thu nhặt những cánh hoa lại, kẹp vào trong từ điển.
Bà nội không biết lại kiếm đâu ra một đống gạch xi măng, rồi dùng tôn xi măng dựng một cái lán để đồ lặt vặt dưới mái hiên ở sân sau.
Khoảng sân nhỏ bị chia làm hai. Hơn nửa phần lộ thiên dùng để trồng rau, trồng hoa, phần còn lại là lán để đồ lặt vặt, thêm một cái bếp than tổ ong nhỏ.
Rất nhiều loài hoa đã chết trong mùa đông, bà nội sẽ không trồng lại nữa, bảo: "Yếu ớt quá."
Trẻ con ngày một lớn, làm gì còn thời gian rảnh rỗi mà trồng hoa. Trồng trọt thì có thu hoạch, chi bằng trồng ít trái cây, cho nó ăn no bụng.
Cuối cùng, trong khoảng sân nhỏ chỉ còn lại một gốc hồng phấn, một bụi thục quỳ và một khóm tú cầu.
Cây hồng không được cắt tỉa, thân cây cao bằng một người. Xuân Tín thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng uốn cong cành xuống, nhón chân ngửi những bông hoa mới nở, hương thơm thanh đạm, dịu dàng.
Cây thục quỳ cũng mọc rất cao. Loài hoa này không có hương thơm, nhưng màu sắc rất đẹp. Một bụi lớn ở góc tường, lúc nở hoa trông rất đồ sộ.
Còn có tú cầu. Vỏ trái cây ăn xong thường ngày được gom lại chất đống dưới gốc hoa. Chẳng mấy chốc, những quả cầu nhỏ màu xanh lá đã kết thành từng chùm lớn. Loài hoa này có hai màu hồng và tím, màu sắc cũng thay đổi theo thời tiết.
Phần đất còn lại được gieo đậu. Sau mấy trận mưa nhỏ, những dây đậu non giòn mơn mởn khẽ đung đưa trong gió.
Gần như chỉ trong nháy mắt, quả anh đào trên bờ kè đã đọng sương trên lá, dây đậu non đã leo kín những cây sào tre. Gió lớn thổi phần phật, mây trên trời trôi đi rất nhanh.
Xuân Tín buổi tối không ngủ được, cứ "meo u meo u" kêu trong sân. Tuyết Lí đẩy cửa sổ ra, nàng nhe một hàm răng trắng nhỏ. "Có muốn ăn anh đào không?"
Tuyết Lí nhìn ra xa. "Cậu muốn đi hái trộm à?"
Xuân Tín đã bắt đầu leo tường. "Cậu canh chừng giúp tớ."
Bức tường cao hơn hai mét, nàng thoắt một cái đã leo lên được, nhảy xuống mảnh đất trồng rau ven bờ kè, rồi lại trèo lên bờ kè cao hơn một mét nữa.
Trên bờ kè là những dãy nhà tập thể cũ hơn. Giờ này mọi người đã ngủ cả, trong phòng tối om.
Cây này rất già rồi, cũng là cây mọc hoang. Nhưng trong ấn tượng của trẻ con, luôn có rất nhiều điều "không được phép" này, "không được phép" kia. Đương nhiên, lời dặn của người lớn cũng không thể ngăn cản được chúng.
Xuân Tín ngồi xổm dưới gốc cây lặng lẽ đợi một lát. Khắp nơi im ắng. Nàng nhanh như khỉ, thoắt hai ba cái đã trèo lên cây, rồi nương theo ánh trăng bắt đầu hái anh đào.
Tuyết Lí nín thở theo dõi động tĩnh dưới lầu. Nếu bị bà nội phát hiện, không tránh khỏi một trận đòn ra trò.
Trước kia, mỗi khi Xuân Tín muốn làm chuyện xấu, Tuyết Lí đương nhiên là không đồng ý. Xuân Tín thì chẳng bao giờ để tâm xem cô có đồng ý hay không, vì vậy hai người thường xuyên cãi nhau. Lúc nổi nóng, Tuyết Lí sẽ nói những lời quá đáng, khó nghe, đa phần là "đừng tìm tớ nữa", "tuyệt giao" các kiểu.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Xuân Tín vẫn sẽ gõ cửa nhà cô, ngồi ở mép giường, cúi gằm mặt xin lỗi. Nàng luôn là người chịu thua trước.
Đến khi mất đi mới biết hai tay mình trống rỗng. Nào có ai chịu dung túng cô như vậy, không ngại phiền phức mà dỗ dành, đưa tay ra là luôn có thể nắm lấy được thứ gì đó.
Chỉ có Doãn Xuân Tín.
Thân ở nơi vô gián, tâm lại ở chốn đào nguyên. Thân thể mang đầy thương tích, nhưng đôi tay vẫn nâng niu ánh mặt trời.
Bây giờ nghĩ thông suốt rồi, thay vì đối đầu với nàng, chi bằng cùng tham gia.
"Cậu nếm thử đi." Xuân Tín vịn vào khung cửa sổ, nhón chân đứng trên mái tôn xi măng, không dám dùng sức.
Tuyết Lí nhận lấy một nắm anh đào đỏ mọng mà nàng vừa lôi từ trong túi áo ra, nói: "Hôm nào tớ ra chợ bán sỉ mua ít túi ni lông, cậu muốn trộm cái gì thì dùng túi ni lông mà đựng, đỡ làm bẩn quần áo, lại còn vệ sinh hơn."
Xuân Tín gật đầu lia lịa. "Hay đấy, vẫn là cậu có cách!"