Nhà họ Doãn có chuyện gì cũng đều gọi cô Doãn hiệu trưởng. Hàng xóm gọi điện thoại cho cô ấy, lúc cô ấy đến còn mặc đồ ngủ đi dép lê, tóc cũng xõa tung, tay cầm một chùm chìa khóa, cánh tay đeo chiếc túi vải đựng điện thoại, thong thả đi xuyên qua đám đông.
Nhà họ Doãn chỉ có một người này là bình thường. Tên của cặp song sinh cũng là do cô ấy đặt, hai cô bé sinh vào mùa xuân, một đứa tên Xuân Tín, một đứa tên Xuân Lai.
Xuân Lai sinh tử chưa rõ, chỉ còn lại một mình Xuân Tín.
Lần trước Xuân Tín đến làm hộ khẩu, vẫn luôn trốn sau lưng Tuyết Lí, cô Doãn hiệu trưởng không có dịp nhìn kỹ nàng, chỉ cảm thấy con bé đã lớn, khí chất cũng thay đổi.
Bây giờ nàng lại có chút khác lạ, tuy vẫn nép sát vào Tuyết Lí, nhưng trong lòng dường như đã có sự tự tin, không còn rụt rè, lưng cũng ưỡn thẳng.
Con bé được nhà họ Tưởng nuôi dưỡng rất tốt, hơn hẳn lúc ở Doãn gia, vừa khỏe mạnh lại vừa xinh đẹp. Nói ra thì, việc đưa con bé cho nhà họ Tưởng, cô Doãn hiệu trưởng có công rất lớn. Bà nội Doãn đều nghe lời cô ấy.
Cô Doãn hiệu trưởng là người hiểu chuyện. Đủ các loại phụ huynh la lối khóc lóc, ăn vạ cô ấy đều đã từng gặp qua. Trong trường cách mấy năm lại có một vài học sinh chết, bị xe đâm, đi đường ngã chết, còn có một lần học sinh lớp Sáu đùa nghịch lỡ cắt phải động mạch chủ, máu bắn tung tóe cả bức tường...
Bây giờ hai người tát nhau, túm tóc nhau, trước mặt cô ấy thật sự không phải là chuyện gì to tát.
Hai bên đánh nhau đã được kéo ra, ai cũng có thương tích. Cô Doãn hiệu trưởng đến, nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, cũng không vội vàng phân xử cho các cô, chỉ nói: "Trước tiên đến bệnh viện đã."
Tưởng Mộng Nghiên dẫn theo hai "tiểu oan gia" của mình, cô Doãn hiệu trưởng dẫn theo em gái mình. Đi đến cổng khu nhà, chồng của cô Doãn hiệu trưởng cũng đến.
Đây là một người đàn ông trung niên mập mạp, cao gần một mét tám, trông rất hiền lành, nói chuyện cũng giọng miền Bắc.
Đội địa chất có rất nhiều người miền Bắc, đều là những người năm đó chi viện cho công cuộc xây dựng tam tuyến, xa rời quê hương đến miền Nam, bao gồm cả thế hệ bà nội của Tưởng Mộng Nghiên.
Ông ta là do cô Doãn hiệu trưởng gọi điện thoại đến, sợ các cô lại đánh nhau, một mình cô ấy kéo không nổi, nên gọi một người đàn ông đến để trấn áp tình hình.
Ông ta còn nói nhiều: "Nói cho cùng đều là người một nhà cả, làm gì vậy chứ, có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế được sao..."
Không ai thèm để ý đến ông ta, đám phụ nữ đều lạnh lùng nghiêm mặt.
Xuân Tín và Tuyết Lí đi cuối cùng. Xuân Tín thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô, Tuyết Lí liền véo nhẹ ngón tay nàng, ra hiệu mình không sao.
Khóe miệng và vùng xương mày của cô bị thương nặng nhất, bị móng tay cào hai vết xước rất sâu. Bởi vì luôn chiếm thế thượng phong, nên quần áo không bị bẩn lắm, chỉ có trên quần dính chút bụi, đều được Xuân Tín phủi sạch sẽ.
Doãn Nguyên Tường thì không khá hơn là mấy, tóc vốn đã thưa, một mảng nhỏ trên đỉnh đầu bị Tuyết Lí túm mất, người đầy bụi bặm, trên mông còn ướt một mảng lớn.
Bây giờ có thể yên lặng đi trên đường, là bởi vì hơn một tiếng đồng hồ trước, hai bên đã "thăm hỏi" mười tám đời tổ tông của nhau rồi.
Bây giờ là một giờ năm mươi tám phút, lúc mặt trời gay gắt nhất, ai cũng mệt đến mức không muốn nói chuyện, nếu không thì không thể đi chung một đoạn đường được.
Tưởng Mộng Nghiên đi được nửa đường còn mua một chai nước, cùng Doãn Nguyên Tường dậm chân chửi bới nhau, miệng mắng đến khô cả cổ. Tuy nói là Tuyết Lí ra tay trước, nhưng mẹ luôn bênh người nhà mình, lúc này đương nhiên phải nhất trí đối ngoại, hơn nữa con mụ Doãn Nguyên Tường đó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Ra khỏi khu nhà, qua vòng xoay, đi về phía đông hai trăm mét là đến bệnh viện huyện. Còn chưa vào đến cổng bệnh viện, Doãn Nguyên Tường đã không chịu đi nữa, ngồi xuống bậc đá ở cửa: "Tôi chóng mặt."
Chồng cô Doãn hiệu trưởng vội vàng chạy đến đỡ bà ta: "Không sao chứ?"
Tưởng Mộng Nghiên nói: "Đến bệnh viện rồi, đi chụp phim đi."
Cô Doãn hiệu trưởng cũng nói: "Đi chụp phim trước đã."
Doãn Nguyên Tường ngồi lì trên bậc đá không chịu đi, những người còn lại đứng trong bóng râm ở cổng bệnh viện nhìn bà ta.
Rõ ràng cô Doãn hiệu trưởng cũng rất hiểu tính nết của em gái mình. Mẹ sắp mất rồi, trong lòng cô ấy cũng phiền muộn, trời thì nắng chang chang không muốn tốn nhiều lời, cứ để Doãn Nguyên Tường tự mình phơi nắng ở đó.
Tưởng Mộng Nghiên quay đầu lại nói với hai đứa trẻ: "Các con vào đăng ký trước đi, tìm chị y tá sát trùng bôi thuốc cho."
Xuân Tín gật đầu, nắm tay Tuyết Lí bỏ đi. Chưa đầy mười phút sau, Doãn Nguyên Tường bị phơi nắng đến không chịu nổi, tự mình lết vào bệnh viện.
Bên cạnh không có người lớn, thần kinh căng thẳng của Xuân Tín mới hơi thả lỏng. Chút thương tích nhỏ này Tuyết Lí chẳng thèm để ý, chỉ là tiện đường cùng con mụ chết tiệt kia đến chụp phim, xem bà ta có thể làm ra trò gì.
Thứ Bảy bệnh viện đông người, đăng ký rất phiền phức, còn phải xếp hàng. Xuân Tín liền ra hiệu thuốc bên ngoài mua Povidone và băng cá nhân.
Rửa sạch tay, rửa sạch vết thương, Xuân Tín lại lấy từ trong túi ra một chiếc lược nhỏ chải đầu cho Tuyết Lí.
Chải xuống một nhúm tóc nhỏ, Xuân Tín đưa cho cô xem: "Chắc chắn là bị con mụ đó giật rồi." Nàng đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Còn đau không, để tớ xoa xoa cho hết đau."
Bàn tay nhỏ mềm mại, xoa rất thoải mái. Tuyết Lí lim dim mắt dựa lưng vào ghế: "Tóc tớ nhiều, không sợ đâu. Con mụ đó sắp hói rồi cậu không thấy à, về nhà soi gương chắc chắn đau lòng chết mất."
Xuân Tín ha hả cười. Tuyết Lí lại nói: "Cậu không thấy à, một mảng trên đỉnh đầu bà ta hói rồi, đường rẽ tóc rộng bằng cả ngón tay ấy."
"Thật á?" Mắt nàng mở to: "Sao tớ không thấy nhỉ."
"Cậu lùn, đương nhiên không thấy rồi. Nhưng tóc bà ta thưa lắm, cậu có phát hiện không."
Lời nói của Tuyết Lí đột nhiên nhiều hẳn lên, hơi thở cũng không đều lắm. Cô ngồi thẳng người dậy, dường như bây giờ mới hoàn hồn lại, nhớ ra mình vừa làm những gì.
Mẹ thế nào cô cũng không sợ, cô muốn biết Xuân Tín nghĩ gì, muốn nhìn thấy thêm chút phản ứng của nàng.
Cô quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt nàng, bắt chước cách nàng nhìn chằm chằm vào mắt người khác, nhìn thấy chính mình trong đôi mắt nàng, vội vàng khao khát điều gì đó.
Xuân Tín cũng ngây thơ nhìn lại, giữa sảnh đăng ký người qua kẻ lại, hai người nhìn chằm chằm vào nhau.
Cuối cùng vẫn là Tuyết Lí chịu thua trước. Đôi mắt kia trong veo, chẳng có gì cả, ngược lại làm cô thấy chột dạ.
Xuân Tín nhớ lại dáng vẻ hung tợn lúc Tuyết Lí đánh người, trong lòng vẫn còn kinh hãi, dụi dụi đôi mắt cay xè, có chút phiền muộn: "Bây giờ mẹ chưa nói gì, về nhà chúng mình chắc chắn sẽ bị mắng."
"Mắng thì cứ mắng thôi." Tuyết Lí không để tâm.
Xuân Tín ôm lấy cánh tay cô. Cô vừa mới rửa nước xong, những giọt nước nhỏ trên da còn chưa khô, lạnh buốt rất thoải mái.
"Không biết tại sao cậu lại đánh bà ấy, nhưng tớ nhìn cũng thấy hả giận lắm, cứ như lúc bị cảm cúm nghẹt mũi mãi rồi đột nhiên thông thoáng vậy." Nàng hít một hơi thật sâu, mím chặt môi, rồi thở ra một hơi dài qua mũi.
Ngay lập tức mềm nhũn cả người, như thể toàn bộ sức lực đều bị rút cạn.
Như một dây leo bị nắng gắt làm cho mềm oặt, chỉ có thể dựa vào tường, bám vào cây. Nàng không còn sợ hãi nữa, có chỗ dựa rồi, gió mưa bão bùng cũng không sợ, có người che chở cho nàng rồi.
Tuyết Lí duỗi thẳng chân ra phía trước, hai tay buông thõng tự nhiên bên người, ngả người ra sau dựa vào ghế, thả lỏng cơ thể.
Xuân Tín ôm lấy cánh tay cô. Ngoài trời nắng chói chang, tiếng ve kêu râm ran kéo dài. Lòng nàng vững vàng yên ổn, đến cả không khí xung quanh cũng trở nên mát mẻ.
Hai tiếng đồng hồ sau, những người lớn đi xuống lầu. Xuân Tín và Tuyết Lí ngồi trên ghế từ xa nhìn mẹ và cô Doãn hiệu trưởng nói chuyện. Chồng cô Doãn hiệu trưởng đưa Doãn Nguyên Tường về. Lúc đi ngang qua hai đứa trẻ, Doãn Nguyên Tường lườm các nàng một cái.
Xuân Tín lập tức ngồi thẳng dậy lườm lại, miệng mấp máy. Tuyết Lí nhìn khẩu hình của nàng, đại khái là muốn nói —— Lườm nữa đi, lườm nữa tôi móc mắt bà ra bây giờ!
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ nhăn mũi làm mặt quỷ với bóng lưng người ta, giống như một con hổ con răng còn chưa mọc hết.
Không biết mẹ nói gì với các cô ấy, cuối cùng cũng không tìm Tuyết Lí gây sự nữa, chuyện này cứ thế mà được dẹp yên.
Tưởng Mộng Nghiên tiễn cô Doãn hiệu trưởng xong, đi đôi giày cao gót nhỏ đến trước mặt Tuyết Lí, thật sự tức không chịu nổi, dùng sức chọc vào trán cô hai cái.
Tuyết Lí bị chọc đến người lắc lư, Xuân Tín vội vàng ôm lấy cô, ngẩng đầu cầu xin: "Mẹ ơi, đừng đánh, chị bị thương rồi."
"Đánh à? Mẹ cũng không dám." Tưởng Mộng Nghiên nói giọng kỳ lạ: "Ai mà làm lại được nó chứ."
"Bà ấy bị thương nặng không ạ?" Xuân Tín hỏi.
"Bà ta thì muốn bị thương nặng lắm đấy." Tưởng Mộng Nghiên cười lạnh: "Phim chụp ra đưa cho bác sĩ xem, con mụ đó cứ hỏi mãi, có phải bị chấn động não không, có phải bị chấn động não không."
Hai đứa trẻ ngẩng mặt nhìn mẹ. Tưởng Mộng Nghiên nói: "Bác sĩ bị nó hỏi đến phát cáu, nói bà ta, cô muốn bị chấn động não đến thế à. Hừ, may mà không sao, chỉ là sau gáy có mấy cục u thôi."
"Tiền thuốc men mẹ trả, bồi thường mấy nghìn đồng." Tưởng Mộng Nghiên vén tóc, hai tay chống nạnh: "Doãn Nguyện Bình vốn dĩ không cần, mẹ nói không cần không được, đánh người phải bồi thường tiền. Đưa cho Doãn Nguyên Tường, bà ta chẳng phải cũng nhận lấy sao. Rụng mấy cọng tóc mà được mấy nghìn đồng, con đĩ thối tha đó cũng lời thật, hóa ra làm người ta ghét cũng là một cách kiếm tiền."
Động cơ đánh người vẫn còn là một bí ẩn, nhưng đã đánh rồi thì biết làm sao bây giờ, bồi thường tiền cho xong chuyện thôi. Tưởng Mộng Nghiên nghĩ, có thể là Xuân Tín hồi nhỏ bị con mụ thối tha đó bắt nạt quá, kể cho Tuyết Lí nghe, Tuyết Lí liền đi trút giận giúp nàng.
Hai đứa trẻ này, thân thiết đến mức có thể mặc chung một cái quần. Tuyết Lí cũng hiếm khi có lúc bốc đồng thiếu kiên nhẫn như vậy.
Ôi chao, nói thế nào nhỉ, nổi giận vì hồng nhan? Tưởng Mộng Nghiên cảm thấy mình như đã nhìn ra chút manh mối.
Tưởng Mộng Nghiên đặt một phòng tiêu chuẩn ở khách sạn gần đó, đưa các nàng qua nghỉ ngơi. Hôm nay mệt quá rồi, ngày mai hãy đi thăm người già sau.
"Vốn dĩ thăm xong là có thể đi rồi, con xem chuyện này bị con làm cho rối tung cả lên." Tưởng Mộng Nghiên kéo tay Tuyết Lí xoay người, kiểm tra xem trên người cô còn có vết thương nào khác không.
"Con không sao." Tuyết Lí nhẹ nhàng tránh ra: "Sau này lớn lên kiếm tiền trả lại mẹ thôi."
"Kiếm tiền trả mẹ à? Ôi chao con đúng là một đứa con hiếu thảo, con hiếu thảo chết mẹ rồi." Tưởng Mộng Nghiên không nhịn được đánh vào mông cô hai cái: "Đây là chuyện tiền nong sao? Bà ta chọc tức con thế nào?"
"Nhìn bà ta không vừa mắt." Tuyết Lí thờ ơ đáp.
"Nhìn không vừa mắt là có thể đánh người à?"
"Đánh người là không đúng, nhưng mà hả giận. Mẹ chẳng phải hay nhắc chuyện hồi cấp ba bị bà ta bắt nạt sao, quân tử báo thù, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm cũng không muộn, con báo thù cho mẹ rồi đấy."
"Mẹ mà để bà ta bắt nạt được à?" Tưởng Mộng Nghiên hừ một tiếng: "Đó là nó cướp đàn ông không lại mẹ thôi. Lão nương này hồi trẻ cũng là hoa khôi cấp trường đấy nhé."
Tuyết Lí: "Ừm ừm ừm."
Tuyết Lí ngồi xuống mép giường, Xuân Tín rút một tờ khăn giấy ướt lau mồ hôi trên trán và cổ cho cô.
Qua cả mùa hè, Tuyết Lí cũng chẳng bị phơi nắng đen đi bao nhiêu. Cô rất khó bị bắt nắng, làn da trắng xanh lạnh lùng, không mấy khi lộ ra sắc hồng, vóc dáng cao, cổ cũng dài. Xuân Tín nhẹ nhàng lau qua làn da trên cổ cô, bị hơi nóng tỏa ra từ dưới da hấp dẫn lại gần, như con mèo con khẽ khụt khịt mũi ngửi.
Tưởng Mộng Nghiên vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại. Xuân Tín lại mon men đến gần lòng cô hơn, ngẩng đầu hôn lên cổ cô, dùng đầu mũi khẽ cọ cọ.
Tuyết Lí hiếm khi không đẩy ra, nàng liền đánh bạo dùng môi chạm vào. Tuyết Lí lùi lại một chút, nàng đuổi theo, rồi lại nhát gan đổi sang dùng đầu mũi cọ, sợ hãi ngước mắt nhìn cô.
Tiếng xả nước bồn cầu trong nhà vệ sinh vang lên. Tiểu cô nương lùi lại, đầu mũi và tai đều đỏ bừng, trong mắt long lanh một tầng nước, nhìn người ta cứ như quả ké dính trên quần áo sau một vòng đi trong núi, quấn quýt triền miên.
Lòng bàn tay nắm chặt đến toát cả mồ hôi. Xuân Tín đứng dậy bỏ đi: "Dính dính."
Tưởng Mộng Nghiên đi ra. Tuyết Lí tiếp tục bị mắng. Cô r3n rỉ một tiếng rồi ngã phịch xuống giường, úp mặt vào chăn, cách ly mọi âm thanh bên ngoài, trong đầu toàn là dáng vẻ lúc nãy của Xuân Tín.
Lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy, cảm giác đó làm đầu óc cô quay cuồng, tai đỏ bừng. Cô khó chịu đến mức co chân lại, cuộn tròn người trên giường.
Tưởng Mộng Nghiên vỗ vào mông cô: "Con làm gì mà cứ xoắn xuýt thế."
Lúc Xuân Tín từ phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt đã trở lại bình thường. Nàng tắm qua loa, tóc dùng khăn tắm lau khô một nửa xõa sau lưng. Tưởng Mộng Nghiên đứng bên cửa sổ gọi điện thoại cho Triệu Thành, kể chuyện Tuyết Lí đánh người, vừa nói vừa quay đầu lại lườm cô.
Mẹ chỉ là trông hung dữ vậy thôi, chứ thật ra cũng không làm gì các nàng cả. Xuân Tín và Tuyết Lí đều không sợ, nép vào một bên thì thầm, cậu véo tớ, tớ véo cậu.
Lòng bàn tay lướt qua má nàng, Tuyết Lí hơi dùng sức một chút, chạm vào làn da mềm mại, véo nhẹ từng chút một. Xuân Tín không dám ngẩng đầu nhìn người, cụp mi mắt ngoan ngoãn để mặc cho người ta véo bẹp nặn tròn.
Đúng là chuyện hiếm có, nàng thế mà cũng có lúc sợ hãi.
Từ giờ phút này trở đi, giữa họ có những bí mật nhỏ mà cả hai đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Khi Tưởng Mộng Nghiên cúp điện thoại và quay lại, các nàng không hề tách nhau ra, chỉ trở về dáng vẻ bình thường, không quá thân mật mà cũng không cố tình xa cách.
Ánh mắt Tưởng Mộng Nghiên dừng lại ở miếng băng cá nhân trên khóe miệng Tuyết Lí, nói: "Còn ăn cơm được chứ."
Sờ sờ khóe miệng, Tuyết Lí nói có thể. Tưởng Mộng Nghiên nói: "Vậy hôm nay ăn chút gì thanh đạm."
"Ăn sương sáo." Tuyết Lí nói: "Khó khăn lắm mới đến một chuyến, không ăn sương sáo sao được, lần sau có khi thật sự không có cơ hội đến nữa, cuối cùng cũng không được ăn."
Xuân Tín vẫn luôn cúi đầu không nói gì. Tưởng Mộng Nghiên ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, tưởng nàng đang áy náy: "Chuyện hôm nay không trách con đâu, đều tại chị con, đầu óc nó bị lừa đá không dưng kiếm chuyện, đừng sợ nhé."
Xuân Tín ngẩng đầu nhìn mẹ, rồi lại nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn dáng vẻ đáng thương này của nàng, Tưởng Mộng Nghiên trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, ôm lấy nàng: "Sao mà giống con dâu nhỏ vậy, đáng thương quá đi mất."
Xuân Tín ngượng ngùng né tránh. Tưởng Mộng Nghiên lại càng yêu chiều không thôi: "Xuân bảo bối của mẹ ngoan quá, sao mà ngoan thế không biết, mẹ thích con lắm, cho mẹ thơm một cái..."
"Còn ăn cơm nữa không." Tuyết Lí cố ý chen vào giữa hai người, nhặt chiếc điện thoại bị ném trên giường: "Giữa trưa không ăn cơm à."
Tưởng Mộng Nghiên lườm cô một cái: "Sao không đói chết con đi."