"Ông nội nói, Đông Đông ở Khang Thành đều tự mình đi học, bây giờ trường học gần nhà lắm, Đông Đông một mình đi cũng được mà, đúng không?"
Tuyết Lí quay đầu lại, khẽ "Ừm" một tiếng. Mẹ đã đi tới, cũng ghé mắt nhìn xuống dưới, "Con với Doãn Xuân Tín học cùng một lớp, con mang ít đồ ăn vặt cho bạn ấy ăn đi, nhà mình ở lầu trên lầu dưới, làm bạn với nhau đi, chơi cùng nhau, được không con?"
Tuyết Lí không đáp lời, chỉ từ trong ngăn kéo lấy một viên kẹo Đại Thỏ trắng ném xuống dưới.
Dưới lầu, Xuân Tín "Ái" một tiếng, buông bát chạy tới nhặt lấy, rồi ngẩng đầu lên cười với cô, còn rất lễ phép nói: "Cảm ơn nha."
"Buổi chiều hai giờ rưỡi đi học, con đi sớm hơn mười phút nhé, hai giờ hai mươi. Con muốn ra ngoài chơi cũng được, nhưng đừng đi về phía sau núi, cũng đừng ra đường cái, cứ ở trong khu tập thể chơi thôi, được không?"
Tuyết Lí lại "Dạ" một tiếng.
Mẹ sắp xếp gọn gàng cặp sách cho cô, đặt năm hào lên bàn, trước khi ra cửa còn dặn đi dặn lại: "Tủ lạnh có sữa với bánh mì đấy, con ăn ít đồ ăn vặt bên ngoài thôi nhé."
Tiểu Tuyết Lí chẳng có việc gì làm, cũng không muốn ra ngoài chơi. Khu này cô chẳng quen ai, nên chỉ ghé vào cửa sổ nhìn Xuân Tín ăn mì.
"Cậu thích nhìn tớ lắm à?" Xuân Tín ăn mì xong, bắt đầu li3ếm lớp ớt cay dính trên đũa, li3m cả lớp sa tế bám quanh mép bát.
Cái bát lớn che khuất cả mặt nàng. Tuyết Lí kéo ghế lại ngồi, hai tay gác lên bậu cửa sổ, cằm tì lên mu bàn tay.
Xuân Tín cầm bát, lật nghiêng một cái, rồi "Xem" đây này.
Trừ phần đáy bát mà lưỡi nàng thực sự không thể với tới, thì mọi chỗ khác đều đã được li3m sạch bóng.
"Tớ đi rửa bát đây, cậu chờ tớ một lát nhé!"
Bà nội Xuân Tín quản nàng rất nghiêm, từ nhỏ nàng đã biết làm rất nhiều việc nhà: chờ người lớn ăn cơm xong dọn dẹp bát đũa, lau bàn, rửa bát xong còn phải quét dọn sạch sẽ nền bếp và phòng khách, dùng búi sắt cọ nồi chảo sáng bóng, còn biết giặt quần áo, vò tất.
Hiện tại tám tuổi, nàng đã biết nấu mì sợi. Từ nhỏ nàng đã ăn rất "nặng khẩu", cho sa tế và bột ngọt vào bát mì như thể không tốn tiền vậy.
Biết có người đang chờ mình, nàng nhanh chóng quay lại, trên tay còn cầm theo một chiếc chai nước rỗng đã bóc nhãn.
"Xem bươm bướm của tớ này, cậu thấy không?" Xuân Tín giơ cao chiếc chai, "Con bướm màu bạc, nhỏ xíu à."
Xa quá, Tuyết Lí lắc đầu. "Nhìn không thấy."
Xuân Tín nói: "Chiều đi học tớ mang cho cậu xem." Dừng một chút rồi lại hỏi: "Cậu có muốn đi học không?"
Tuyết Lí nói có, thế là Xuân Tín cười rạng rỡ. "Vậy chiều tớ sang tìm cậu chơi."
Đối với Xuân Tín mà nói, đi học = được ra ngoài chơi.
Giấc mơ này dài quá. Chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường phòng khách cứ "tích tắc, tích tắc", ngay cả khi đóng cửa phòng ngủ vẫn có thể nghe thấy.
Tuyết Lí ghé vào cửa sổ, nhìn Xuân Tín đang dùng phấn vẽ tranh trong sân dưới nhà. May mắn thay là còn có cơ hội gặp lại, nhưng cô lại cảm thấy lo lắng thay cho nàng.
Khổ sở lắm mới thoát ra được, sao lại quay trở về nơi đó.
Ngay lúc đó, trong đầu cô "Đinh" một tiếng, như thể mũi đang bị nghẹt bỗng thông khí vậy, cô dường như đã hiểu ra một chút.
Linh hồn không thể chạm đất, cứ như đám mây trôi theo gió.
Khi cô dần dần ý thức được đây có lẽ chính là cái giả thiết 'trọng sinh' mà các tiểu thuyết hay dùng, cô cảm giác như mình đang xuyên qua một đường hầm thời gian ngũ sắc rực rỡ.
Còn vì sao lại ngũ sắc rực rỡ, có lẽ vì phim "Hành tinh vui vẻ" chiếu y chang như vậy.
Trong căn phòng thực tế không có gió tự thổi, ánh đèn không nhấp nháy liên tục, máy tính không phát ra tiếng "tư tư" rồi đột nhiên hiện ra một lốc xoáy khổng lồ hút người vào...
Không hoa lệ, không khoa trương, không hề có điềm báo trước, nhưng cũng khiến người ta trở tay không kịp.
Quay về quá khứ đồng nghĩa với việc có thể gặp lại Xuân Tín, có lẽ có cơ hội thay đổi vận mệnh của nàng. Đáng ghét là cô phát hiện mình không có quyền điều khiển thân thể hay quyền lên tiếng. Đương nhiên, cái giả thiết như vậy rất có khả năng là để ngăn cô xuất hiện trên bản tin xã hội.
Nếu không phải thế này, ngày mai đài truyền hình địa phương có lẽ sẽ đưa tin như sau:
[Học sinh tiểu học lớp một cùng bạn tốt bỏ nhà đi bụi, còn tuyên bố mình có hai căn nhà, một chiếc xe, và gần bảy chữ số tiền tiết kiệm, có thể cho bạn mình một cuộc sống tốt hơn...]
Thực tế là hai giờ hai mươi phút cô phải đeo cặp sách đến trường, ngồi trong lớp cùng một đám học sinh tiểu học học thuộc lòng những bài đã học từ hai mươi năm trước.
Họ gặp nhau ở hành lang. Bà lão sáng mắt lên đẩy Xuân Tín ra, "Ôi chao! Đúng rồi, cháu với Tuyết Lí đi học cùng nhau nhé... Tiểu Đông Đông, cháu học vần rồi, dạy cho Chốc Chốc nhà bà với."
Từ đó có thể thấy, Xuân Tín cũng từng bị bà nội đặt nhiều kỳ vọng vì người bố không ra gì, không biết chết ở đâu đó của nàng.
Nhưng vật cực tất phản, sự phản nghịch của nàng không phải vì trên đầu mọc hai cái xoáy.
Trong lòng bàn tay, một cảm giác mềm mại cuộn lại. Chiếc chai nhựa được đưa đến trước mặt, bên trong, con bướm nhỏ màu xám to bằng móng tay cái đang nóng lòng vẫy cánh.
Xuân Tín lè lưỡi trêu cô, mái tóc xoăn bù xù được chải tạm gọn gàng bằng nước thành kiểu ba bảy, cười hì hì nói: "Sau này hai chúng ta đi học cùng nhau nha."
Đối với những người lớn trong gia đình Xuân Tín, Tuyết Lí có một nỗi sợ hãi bẩm sinh. Chẳng có đứa trẻ nào lại thích những người lớn hay đánh trẻ con cả. Đến gần trường, Tuyết Lí mới hỏi: "Nhưng cậu không thích đi học mà, sáng nay cậu còn khóc kìa."
"Ơ? À, đi học cùng cậu thì tớ cảm giác có thể."
"Cảm giác gì cơ?"
Xuân Tín nhét chiếc chai nhựa vào túi lưới bên hông cặp sách của cô. "Cái này tặng cho cậu."
Vậy rốt cuộc là cảm giác gì? Chưa kịp hỏi, Xuân Tín nhanh chóng cho cô câu trả lời.
"Kẹo của cậu còn không, cho tớ một viên được không?"
Đúng rồi, rõ ràng một viên kẹo là có thể giải quyết mọi chuyện, vậy mà nhà họ Doãn cứ phải làm toáng lên cho cả hàng xóm biết.
Đi ngang qua tiệm tạp hóa bán đồ ăn vặt ở cổng trường, mắt Xuân Tín không kìm được mà nhìn theo. Hồi đó năm hào có thể mua được rất nhiều thứ. Nổi tiếng nhất ở trường là que cay, Tiểu Cẩu cay một hào một gói, gân bò và đậu phụ thối năm hào một gói.
Tuyết Lí mua năm gói Tiểu Cẩu cay, chia cho nàng ba gói.
Mắt nàng tròn xoe. "Cậu giàu quá!"
Tâm tư trẻ con thật đơn giản. Xuân Tín thân mật ôm lấy cánh tay cô. "Cậu còn muốn có thêm nhiều bướm nữa không?"
Trường 153 là trường do đơn vị tự mở, cũng có tuyển học sinh ngoài. Cô cả của Xuân Tín là hiệu trưởng, nên ở trường nàng không dám làm loạn, nếu không cô giáo mách hiệu trưởng, hiệu trưởng mách bà nội, về nhà lại ăn đòn.
Bây giờ không có người lớn cầm roi tre đứng canh bên cạnh, nàng vẫn ngồi ngay ngắn như những bạn nhỏ khác, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn. Lúc đọc vần thì dùng tay chỉ, đọc một chữ lại dịch một chút. Thật ngoan.
Lúc này, tóc nàng đã khô, những lọn xoăn như đóa nấm lớn, mỗi sợi tóc đều rất có ý tưởng riêng, cứ thế vểnh lên tùy ý.
Giáo viên của trường con cháu đa số cũng là người nhà của công nhân viên chức trong đoàn địa chất. Xuân Tín muốn ngồi cùng Tuyết Lí, cô giáo không phản đối. Chiếu theo việc Tuyết Lí bị cận thị, cô giáo đã xếp cô ngồi ở dãy thứ ba.
Họ đã ngồi ở đó suốt sáu năm.
Bố mẹ Tuyết Lí và ông nội Xuân Tín là đồng nghiệp, mẹ Tuyết Lí và bố Xuân Tín là bạn học, bây giờ họ cũng là bạn học, là bạn thân.
Cái duyên này thật sự khó tìm.
Buổi chiều tan học, con bướm trong chai nhựa đã buồn bã chết đi. Xuân Tín nhớ lời hứa sẽ bắt bướm cho cô, nên chuông tan học vừa reo là nàng đã thu dọn cặp sách, hai người tay trong tay đi về nhà.
Bà nội Xuân Tín trốn sau một gốc cây lớn ở sân bóng dành cho người già ngay cạnh trường, lén nhìn hai cô bé.
Tuyết Lí nhận ra, bà nội này cực kỳ ranh mãnh, y hệt những nhân vật phản diện trong phim truyền hình thường ẩn mình trong bóng tối, lên kế hoạch gây khó dễ cho nhân vật chính. Hơn nữa còn là loại phản diện cấp thấp, học sinh tiểu học chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.
Tuyết Lí nói: "Bà nội cậu đang lén nhìn chúng ta đấy, thấy không?"
Khả năng phản trinh sát của nàng cũng siêu phàm không kém. "Tớ thấy từ lâu rồi."
Nếu không thì làm sao có thể ngoan ngoãn về nhà cùng Tuyết Lí thế này chứ? Ngay cả chỉ nửa phút cũng có thể lợi dụng để chạy ra bồn hoa hái vài lá cây, hoặc chạy điên loạn một vòng không mục đích trên sân thể dục.
Trên đường về nhà, Xuân Tín cũng rất bận rộn. Từ dãy nhà số một đến dãy số năm, một bên đường xi măng là lều than, một bên là nhà dân. Một số nhà trồng rất nhiều hoa hoặc rau nhỏ trong thùng xốp trước cửa.
Hoa cỏ chủ yếu là hoa móng tay, hoa xuyến xuyến đỏ và hoa phấn. Hoa móng tay có thể dùng để nhuộm móng tay, nhụy h0a xuyến xuyến đỏ ăn được, rất ngọt. Hoa phấn có rất nhiều màu sắc, thường mọc hoang thành bụi lớn, vỏ quả màu đen cứng bên trong có bột trắng.
Rau nhỏ thì chủ yếu là hành, tỏi và cải thìa. Những thứ này trong vườn nhà Xuân Tín cũng có trồng.
Đúng giờ cơm tối, đi qua con đường này, ít nhất phải chào hỏi hơn mười người lớn tuổi.
Xuân Tín mỗi người đều có thể gọi đúng họ, và tuyệt đối không bao giờ nhầm lẫn vai vế.
"Bà Trương, ông Vương, bà Lưu, bà Tôn, dì Trịnh..."
Mọi người gật đầu mỉm cười, hoặc đáp lại nhiệt tình. Nàng bước đi không ngừng nghỉ, gọi hết lượt một hơi, mặc cho ai muốn giữ lại nàng nói chuyện thêm vài câu cũng không được.
Tuyết Lí đi bên cạnh nàng trước giờ rất yên tâm, có Xuân Tín ở đó, cô không cần phải nói gì cả.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, với những người hàng xóm đã cãi nhau với bà nội Xuân Tín hồi trẻ và đến giờ vẫn chưa làm lành, Xuân Tín tuyệt đối sẽ không chào hỏi.
Hai người chia tay ở cửa hành lang, hẹn ngày mai cùng nhau đi học.
Một giờ sau, Tuyết Lí đẩy cửa sổ ra. Xuân Tín đang ngồi ăn cơm trong sân, tay bưng bát mì thứ hai, nửa dưới là cơm, nửa trên là thức ăn, vun ngọn thành một bát lớn.
"Ha ha, Đông Đông, lại gặp nhau rồi nè!" Xuân Tín vừa ăn cơm vừa chào cô một cách ấp úng.
Mắt lướt một vòng quanh sân, Tuyết Lí hỏi: "Có bướm không?"
Xuân Tín lắc đầu. "Không thấy con bướm nào cả. Con cuốn chiếu thì cậu có muốn không?"
Cô cần thứ đó làm gì chứ? Thực ra con bướm cũng chẳng có ích gì, nhưng Tuyết Lí vẫn nói muốn, vì cô đang rất buồn chán.
Xuân Tín xới cơm ăn ngấu nghiến, hỏi cô: "Cậu ăn cơm chưa?"
"Chưa, mẹ tớ tăng ca, bảo về muộn."
"Vậy nhà cậu có cơm không?"
"Có bánh mì với bánh quy."
Xuân Tín "Oa" lên một tiếng.
Tuyết Lí vẫn ngồi yên bên cửa sổ, nghe Xuân Tín ăn cơm xong bắt đầu đọc vần thật to. Lúc nàng định bắt con cuốn chiếu, thì bị bà nội gọi vào nhà.
Nàng đặt sách xuống, đứng trong sân cố ý nói thật to: "Ha ha ha, đi rửa mặt đây!"
Tuyết Lí hiểu ý nàng, thế là đóng cửa sổ lại.
Mặt trời lặn xuống, ánh trăng bò lên, đồng hồ tích tắc, mẹ vẫn chưa về nhà. Bánh mì với bánh quy, cô đều không thích. Cô muốn ăn cơm.
Tuyết Lí nằm vật ra giường. Hai chiếc kẹp tóc màu hồng phấn khoa trương trên đầu đã rơi mất, bím tóc tản ra, rũ xuống chiếc chăn bông một cách uể oải, ỉu xìu. Ánh đèn bàn tỏa ra màu vàng cam mờ ảo.
Ngắn ngủi chia xa Xuân Tín, rồi lại quay trở về với sự cô độc. Thực ra, sự cô độc này mới là trạng thái bình thường của cuộc sống. Mười năm qua, cô đã thấm thía điều đó.
Rất nhiều chuyện, theo năm tháng trưởng thành, người ta sẽ nói, mình đã nhìn thấu được phần nào.
Đá phong hóa thành cát bụi, nhưng chúng sẽ không biến mất hoàn toàn.
Lắng đọng, không ngừng lắng đọng, nén chặt lại, mất nước, kết dính thành đá, rồi lại tiếp nhận sự phong hóa và xói mòn.
Vòng luân hồi như thế này, có lẽ là sự trừng phạt dành cho cô.
Suy nghĩ bay lơ lửng giữa không trung, bỗng bị tiếng "Tháp" cắt ngang.
Tuyết Lí dựng nửa người trên dậy, nghiêng đầu lắng nghe.
"Tháp——"
Là tiếng hòn đá nhỏ đập vào cửa kính.
Tuyết Lí nóng lòng nhảy khỏi giường, đẩy cửa sổ ra, rồi thò người ra ngoài nhìn xuống.
Ánh trăng chiếu sáng nửa khoảng sân. Xuân Tín đứng đó, trong vầng sáng trắng như tuyết của ánh trăng rơi xuống, vẫy tay về phía cô.
"Mẹ cậu vẫn chưa về à?" Giọng Xuân Tín nhỏ xíu.
Tuyết Lí lắc đầu. Nàng che miệng cười trộm một chút, rồi nói: "Cậu chờ tớ."
Nàng đi đến góc tường giáp rãnh thoát nước, bám vào khe hở cạnh viên gạch ống, nhấc chân dẫm lên là đã leo được lên tường. Chỉ vài động tác đã bò lên đến đỉnh tường, men theo bức tường đi đến ngang cửa sổ phòng cô ở tầng dưới, rồi từ trong túi lấy ra một bọc đồ.
"Cậu tránh ra."
Tuyết Lí lùi lại hai bước. Xuân Tín mím chặt môi, giơ tay ném mạnh. Một thứ gì đó "Bẹp" một tiếng, rơi xuống sàn gỗ.
Nhìn kỹ lại, đó là một túi ni lông đựng cơm, thức ăn, và cả thịt nữa.
Xuân Tín nhỏ giọng nói: "Túi đựng đậu phụ khô đấy, sạch sẽ lắm, tớ trộm cho cậu đấy, ăn nhanh đi nhé!"
. . . .