Vừa nói vừa rơi lệ, trông chẳng khác nào đóa hoa trắng nhỏ bị mưa làm ướt, khiến ai nhìn cũng không nỡ trách mắng.
Vẻ "hoa lê đẫm mưa" ấy cuối cùng vẫn lấn át lý trí của Thẩm Chấp, khiến hắn tin rằng Uyển Nương chẳng phải cố ý gây chuyện.
Hắn đỡ nàng dậy, phất tay áo:
“Chuyện này coi như bỏ qua, đừng để có lần sau.”
Nói xong, hắn liếc ta một cái thật sâu, rồi đưa Uyển Nương — đang rơi lệ như mưa — đi vào khách phòng rửa mặt chải đầu.
Còn ta chỉ cười lạnh một tiếng.
Một Thẩm Chấp như vậy… đúng là nực cười.
18
Triệu Dự bước đến gần ta, lấy từ trong túi thơm ra một cây kẹo hồ lô, đưa đến trước mặt ta.
“Này, vị hạnh nhân đấy.”
Ta nhận lấy, nhìn hắn đầy nghi hoặc — ta thích ăn kẹo hồ lô vị hạnh nhân, đến cả Thẩm Chấp cũng không biết điều đó.
Triệu Dự mỉm cười nhìn ta:
“Đừng nhìn ta như vậy.
Ta không chỉ biết nàng thích ăn kẹo hạnh nhân, còn biết nàng thích bánh phù dung của Nhân Xương Trai, chân giò đông của Túy Nguyệt Lâu nữa.
Ta biết còn nhiều… rất nhiều…”
“Cẩm Vân, ta nói đến mức này rồi… nàng hiểu chứ?”
19
Từ sau khi ta từ hôn, những biểu hiện của Triệu Dự — nếu ta còn không nhận ra, chẳng phải đầu óc ta cũng quá chậm chạp hay sao.
Thế nhưng lúc này, ta vẫn chưa định chấp nhận bất kỳ ai.
Ta cũng không rõ Triệu Dự bắt đầu có tình ý với ta từ khi nào — rõ ràng đã bảy tám năm rồi, chúng ta đâu còn qua lại thân thiết.
Thi thoảng gặp mặt, cũng chỉ là trong những buổi yến tiệc ta theo phụ mẫu đến dự, gật đầu chào xã giao mà thôi.
20
“Triệu Dự, ta…” — lời còn chưa nói hết, đã bị Triệu Dự cắt ngang.
“Chưa cần trả lời vội. Sau này, nàng sẽ biết.” — hắn nói.
Ánh mắt chúng ta giao nhau, ánh nhìn của Triệu Dự kiên định, trong đôi mắt ấy dường như có ánh sáng lấp lánh.
Người đầu tiên rút lui lại là ta — ta nghiêng đầu, dời mắt đi.
“Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, ta đi trước một bước.”
Ta vội vàng xoay người rời đi, sợ rằng Triệu Dự sẽ gọi ta lại.
Phía sau vang lên tiếng cười vui vẻ, nhẹ nhàng mà rạng rỡ của hắn.
21
Ta ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, yến tiệc cũng vừa lúc bắt đầu dọn món.
Mới ăn được mấy miếng, liền nghe thấy bên cạnh có tiếng thì thầm to nhỏ:
“Cách chúng ta hai bàn, thấy người mặc áo trắng kia chưa? Là do Thế tử Hầu phủ đưa tới đó, đúng là dung mạo khuynh quốc khuynh thành.”
“Thấy rồi, dung nhan ấy ngay cả đệ nhất mỹ nhân Thượng Kinh cũng khó bì kịp.”
“Ngươi không biết đâu, nàng ta vừa đứng đó, ánh mắt của đám nam nhân liền dính cả vào người nàng.”
“Không rõ lai lịch ra sao.”
“Nghe nói là cô nhi, từng cứu Thế tử Hầu phủ, thế là được đón về phủ. Thế tử vì muốn cưới nàng, đến mức còn từ hôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chậc chậc chậc…”
Thấy chưa — ai nói quý phụ nhân thì không thích chuyện thị phi?
Thực ra… rất là nhiều chuyện ấy chứ.
22
Mẫu thân nhìn về phía mấy người đang bàn tán, quả nhiên thấy một nữ tử vận bạch y.
Chỉ liếc mắt một cái, lông mày bà liền nhíu lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt suốt một lúc lâu.
“Mẫu thân, sao vậy?” — ta khẽ hỏi.
“Không có gì, chỉ là… trông có chút quen mắt.”
Mẫu thân khẽ vuốt tay ta, nhưng sắc mặt đã chìm vào trầm tư.
23
Yến tiệc kết thúc rất nhanh. Trong lúc ấy, Hoàng hậu nương nương ngồi ở vị trí thượng thủ, nâng chén cùng các mệnh phụ và tiểu thư quan lại đối ẩm.
Cổ tay khẽ xoay, ống tay áo phất nhẹ, rượu ngon như có linh tính, uyển chuyển lướt qua môi ngọc.
Vẻ cao quý, khí độ vương giả, như mẫu đơn nở rộ — trọn vẹn, tự nhiên mà thành.
Ta lặng lẽ ngắm nhìn Hoàng hậu — là mẫu nghi thiên hạ, quả thực danh xứng với thực.
Ăn uống xong xuôi, phần chính của buổi yến tiệc là trò chơi và tỷ thí liền sắp bắt đầu, các gia đình đều ngóng trông chờ đợi.
24
Nước ta vốn có phong tục cởi mở, khi thi đấu vui chơi, nam nữ đều có thể cùng nhau tỉ thí.
Môn đầu tiên là ném hồ.
Triệu Dự chẳng đợi ai mời, tự động bước đến, đứng ngay cạnh ta.
Đến lượt ta ném trước.
Sợ hắn vì thiên vị mà nhường ta, ta liền lên tiếng trước:
“Chúng ta tỉ thí, không được có tư tâm. Công bằng thi đấu, đã đánh cược thì phải chấp nhận thua.”
Triệu Dự khẽ nhếch môi cười:
“Ta biết. Nếu ta cố tình nhường nàng, nàng còn khó chịu hơn cả thua thật.
Cứ yên tâm, chúng ta dựa vào bản lĩnh mà thi, đã đánh cược thì cùng chịu, tuyệt đối không nương tay.”
Nghe hắn nói vậy, lòng ta thoải mái hẳn, nhẹ nhàng ném ra cây tên đầu tiên.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trúng rồi!
Một khởi đầu tốt đẹp.
Triệu Dự cũng không chịu thua.
Vì muốn thắng ta, đến lượt thứ hai hắn ném hẳn hai cây cùng lúc.
Cứ thế, chúng ta luân phiên ném hồ, độ khó ngày càng tăng, khiến người xung quanh không ngừng vỗ tay khen ngợi, tụ lại xem.
Thấy Triệu Dự ra sức tranh cao cùng ta như vậy, trong lòng ta lại cảm thấy nhẹ nhõm, thảnh thơi, giống như con chim nhỏ bị nhốt lâu trong lồng cuối cùng cũng được thả về trời xanh.
Đã lâu lắm rồi ta chưa từng cùng ai tranh tài vui vẻ đến thế.
Tới lượt ném cuối cùng, không ngờ ta và hắn hòa điểm.
Khóe môi Triệu Dự khẽ cong lên, ánh cười ẩn hiện.
Ta liền nói với hắn:
“Còn hai mục nữa đấy, đừng vội đắc ý.”