Xuân Tình Chi

Chương 7



31

 

Trương Bách Tùng đánh mã cầu quả nhiên cao tay, ba trận sau đó, chúng ta đấu thành hòa.

 

Hiện chỉ còn trận cuối cùng, không khí nhất thời được đẩy lên cao như thủy triều.

 

Mọi người đều nín thở dõi theo — dù sao không lâu trước, chuyện ta và Thẩm Chấp từ hôn cũng đã khiến Thượng Kinh dậy sóng.

Giờ đây, Thẩm Chấp vì muốn giành lấy món quà mà Uyển Nương thích, cùng ta giao đấu quyết liệt ngay giữa sân bóng — quả thực vô cùng đáng xem.

 

Chớ nói nữ tử, đến cả nam nhân cũng nghiêng đầu nhìn theo từng đường bóng, trong lòng âm thầm so sánh.

 

Thấy chưa — ai nói chỉ có nữ nhân mới thích chuyện thị phi?

Nam nhân cũng chẳng kém cạnh là bao.

 

32

 

Trận cuối cùng, vô cùng quan trọng, hai bên chúng ta đều dốc hết toàn lực, không dám lơi lỏng dù chỉ một chút.

 

Thẩm Chấp vì muốn thắng, vung gậy đánh một cú thật mạnh, quả cầu lại trực tiếp đập trúng bụng ngựa ta.

Chiến mã đau đớn hí vang, nhưng vẫn vì cảm nhận được ta đang ngồi trên lưng mà không tung vó lên, nhờ vậy ta mới không bị hất ngã khỏi lưng ngựa.

 

Nếu không phải Triệu Dự đã chuẩn bị giống chiến mã hiểu lòng người này, giờ phút này e rằng ta đã bị giẫm nát dưới móng ngựa.

 

Thẩm Chấp — vì thắng lợi, mà nhẫn tâm đến mức chẳng màng đến tính mạng của ta.

 

Triệu Dự nhìn thấy hành động của Thẩm Chấp, lập tức giục ngựa lao về phía ta.

Thấy ta bình an vô sự, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc này, quả cầu đã bị đội Thẩm Chấp dẫn về phía cầu môn bên ta, sắp ghi điểm.

 

Triệu Dự quát một tiếng “Giá!”

 

Chiến mã tăng tốc, lao thẳng vào giữa Thẩm Chấp và Trương Bách Tùng.

Hắn một tay cầm gậy, một tay ghì cương, người nghiêng sát xuống bụng ngựa, vung tay đánh mạnh, hất bóng về phía ta.

 

Cơ hội đến rồi.

 

Ta lập tức trấn định tinh thần, không kịp nghĩ đến cơn hoảng loạn vừa rồi, thúc ngựa đuổi theo bóng, đón lấy rồi dẫn bóng lao đi.

 

Trương Bách Tùng thấy thế trận xoay chuyển, từ nguy thành an, thậm chí còn có phần chiếm ưu thế — sợ rằng mười ngàn lượng bạc sẽ mọc cánh bay mất — liền thúc ngựa đuổi theo sau lưng ta.

 

Hắn dùng chiếc nhẫn giấu kim bạc đ.â.m lén vào cổ ngựa ta, ngựa đau mà tăng tốc, rồi trực tiếp đ.â.m vào chiến mã ta đang cưỡi.

 

Chiến mã bị va chạm, khuỵu hai chân trước xuống, sắp sửa ngã nhào.

Ta không biết võ nghệ, không kịp né tránh, chỉ có thể nhắm mắt chờ thân mình ngã xuống đất.

 

Thế nhưng, cú ngã ấy không xảy ra.

Chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng — thì ra Triệu Dự đã kịp đỡ lấy ta lên ngựa, để hai người cùng cưỡi một ngựa.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Chỉ thấy hắn một tay ôm ta, một tay vung gậy, nhằm thẳng vào bóng — một cú đánh dứt khoát!

 

Bóng vào!

Chúng ta thắng rồi!

 

33

 

Thẩm Chấp nhìn thấy kết quả, trong lòng hết sức không cam lòng.

Nghĩ đến việc không giành được phần thưởng, hắn không dám nhìn về phía Uyển Nương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Chấp xoay người xuống ngựa, lúc đi ngang qua ta và Triệu Dự, ánh mắt phức tạp, lặng lẽ liếc ta thật sâu, rồi bước khỏi sân bóng.

 

Hắn đi đến bên cạnh Uyển Nương, áy náy nói:

 

“Uyển Nương, ta không đoạt được trâm Phượng…

Đợi về phủ, ta nhất định sẽ tìm cho nàng món khác còn quý giá hơn.”

 

Uyển Nương dịu dàng đáp lời, ngữ khí hiểu chuyện:

 

“Không sao đâu, Chấp Lâm đã làm hết sức rồi.”

 

Nàng khẽ đưa tay chạm lên trán, mỉm cười ôn hòa:

 

“Chấp Lâm, ta hơi mệt, xin phép về khách viện nghỉ tạm một lát, lát nữa sẽ lại đến tìm chàng.”

 

“Được, ta chờ nàng.” — Thẩm Chấp nhẹ giọng đáp.

 

Uyển Nương liếc nhìn cây trâm Phượng một cái, được nha hoàn đỡ rời đi về phía khách phòng.

 

Lúc cúi đầu, ánh mắt nàng trầm xuống, mang theo tia nặng nề khó đoán.

 

Trận đấu chính thức kết thúc, Hoàng hậu truyền lệnh cho ta và Triệu Dự lên nhận thưởng.

 

Trâm Phụng được chế tác tinh xảo, có chín sợi tua rua rũ xuống, mỗi sợi dài ngắn khác nhau.

Đầu mối của từng tua đều treo một con tiểu phụng hoàng dang cánh, nhỏ nhắn khéo léo, không lấn át vai trò của “chủ phụng” ở giữa, nhưng lại khiến người nhìn không thể rời mắt.

 

Không biết là vị nghệ nhân tài hoa nào đã thiết kế, mà có thể khéo léo đến thế — đây là lần đầu ta được thấy một món đồ tinh tế như vậy.

 

Triệu Dự bước lên trước nhận phần thưởng, rồi đem hộp trang sức trao vào tay ta:

 

“Quận chúa chơi mã cầu xuất sắc, Triệu Dự tâm phục khẩu phục.”

 

Ta cứ thế ngơ ngẩn mà nhận lấy hộp, tay đỡ hộp trâm, tim thì đập loạn không ngừng.

 

34

 

Hoàng hậu nhìn chúng ta, mỉm cười nói:

 

“Trận tỷ thí hôm nay, hai con kỹ thuật xuất sắc, ai nấy đều xem mà vô cùng mãn ý.

Ngoài phần thưởng đã định, ta còn ban thêm cho các con một đôi san hô Nam Hải.

Hai đứa đều đã mệt rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.”

 

Ngay lúc chúng ta chuẩn bị lui xuống, mẫu thân ta bước vào, hành lễ với hoàng hậu:

 

“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

 

Hoàng hậu thấy mẫu thân vội vàng nói:

 

“Mau bình thân, ban chỗ ngồi.”

 

Mẫu thân ngồi xuống, khẽ phủi tay áo một cái.

 

Hoàng hậu nhìn thấy liền nói:

 

“Tất cả lui ra đi, bản cung muốn nói chuyện riêng với An vương phi.”

 

“Tuân mệnh.”

 

Ta theo mọi người lui ra ngoài, trong lòng đầy nghi hoặc.