"Hà Thanh cho điểm bọn tớ đấy à?"
Dù cố tình hay không, câu hỏi của Hà Thanh đã gián tiếp nhắc lại mâu thuẫn từ trận bán kết bóng rổ giữa 11A3 và 11A6. Chỉ một số ít trong các thành viên 11A2, ví dụ như Thành Hưng, Trung Nghĩa và Trường Văn, mới biết về chuyện này. Nhưng Hà Thanh không phải kiểu người có thể gây hấn ra mặt như vậy. Trong khi những gương mặt chủ chốt của 11A3 và 11A6 vẫn còn đang hoang mang và hoài nghi về ý định thật sự sau câu hỏi của Hà Thanh, Chí Thành, bằng tất cả sự vô tư của mình, đã cứu bọn họ một bàn thua trông thấy.
Hà Thanh mỉm cười:
"Trông rõ ràng thế à?"
Đan Thư cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch.
Không ai phải gập tay cả.
Trò chơi vẫn tiếp tục.
Trường Văn quan sát phản ứng của Hà Thanh một lúc lâu, vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu, nhưng cậu không biết mình nên bắt đầu từ đâu.
Hà Thanh chỉ mới gập hai ngón tay sau lượt của Diệu Huyền và Xuân Tùng.
Cô không thích ai.
Trường Văn cảm thấy mình đang mắc kẹt giữa lạc quan và bi quan.
Cậu chọn bừa một câu để nói trong lượt của mình và gần như hoàn toàn lơ đễnh trong suốt phần còn lại của trò chơi. Trước khi nghe thấy tiếng Gia Bách, Trường Văn thậm chí còn không chắc liệu cậu có vô tình bỏ lỡ điều gì hay không.
Khi thích một ai đó, trực giác của người ta thường sẽ trở nên nhạy bén hơn. Sau chừng ấy manh mối, Trường Văn tin rằng không khó để Gia Bách nhận ra hai đứa đang thích cùng một cô gái. Gia Bách nhìn thẳng vào mắt cậu, trông có vẻ hơi quá nghiêm túc so với một trò chơi như thế này, Trường Văn chẳng có lý do gì để né tránh ánh mắt của cậu ta, cậu thẳng lưng, thản nhiên đáp lại bằng một cái nhếch mày.
"Gập một ngón tay nếu đã qua lượt chơi của người bạn thích."
Gia Bách đã nghĩ rằng Trường Văn sẽ không thẳng thắn thừa nhận mọi suy đoán của mình, hoặc ít nhất cũng sẽ cân nhắc trong một khoảng thời gian nhất định vì cậu ta không phải một đứa hành động bằng cảm xúc. Nếu Trường Văn chọn chơi không đẹp (nói là chơi không đẹp thì cũng chẳng đúng, vì thực tế là chưa có gì đủ chắc chắn để được coi là minh chứng cho cảm giác của Gia Bách cả), câu nói của Gia Bách chỉ đơn giản là thăm dò, còn nếu cậu ta chọn đáp lại bằng suy nghĩ thật lòng, hành động ấy sẽ chẳng khác gì một lời khiêu chiến.
Nhưng có vẻ là cậu đã đánh giá hơi cao cách mình hiểu về Trường Văn.
Giữa tiếng hò hét đầy phấn khích của các thành viên, Trường Văn bình tĩnh đứng dậy, chấp nhận hình phạt của mình khi trở thành một trong hai người thua cuộc đầu tiên.
Gia Bách là người kết thúc trò chơi, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Cậu có được câu trả lời mà mình muốn, nhưng cậu không cảm thấy vui.
Mặc dù dư âm của trò chơi vẫn còn kha khá, cả đội vẫn phải kết thúc buổi duyệt vào lúc hơn mười giờ khi bị bác bảo vệ xua về. Hà Thanh định nói chào tạm biệt rồi đi trước, nhưng cô chưa kịp tốc biến thì đã bị Diệu Huyền gọi lại.
"Giờ Hà Thanh vẫn định đi bộ về à?"
"Ừ, gần mà."
"Nhưng giờ muộn quá rồi ấy mày, thôi cứ để đứa nào đèo mày về đi cho an toàn."
"Có mấy bước chân thôi, không phải lo đâu."
Mặc kệ cam đoan của Hà Thanh, Diệu Huyền vẫn kiên quyết lắc đầu:
"Mày im. Gần cũng không được. Hưng biết nhà mày nhỉ, thế mày về cùng Hưng đi."
Không để Thành Hưng hay Hà Thanh trả lời, Đan Thư bỗng bước đến gần cô, nói:
"Tao đưa Hà Thanh về."
Dường như Hà Thanh lại vừa trải qua Dejà vu một lần nữa.
"Nhưng đưa tao về xong thì mày lại mất thêm cả nửa tiếng mà, tao chờ anh Dương thêm một lúc cũng được."
"Tao không yên tâm để mày một mình. Mày cứ nhắn anh Dương đi, tao hộ tống mày."
Dẫu biết rằng nó chẳng còn giống như trước đây, không kể đến trực giác mách bảo hay cảm xúc lay động, Hà Thanh vẫn không muốn từ chối đề nghị của cô ấy.
Thành Hưng nhìn hai người, ngập ngừng:
"Thư... nhà bọn mày ngược đường mà. Cứ để tao là được."
Hà Thanh xua tay:
"Thôi, tao về với Thư. Mày cứ về trước đi."
Quãng đường ngắn đến mức nực cười khi đi bằng xe máy. Đan Thư dừng lại trước cổng nhà Hà Thanh, đợi cô xuống xe rồi bước xuống theo. Hai người cao xấp xỉ nhau, nếu không cố tình né tránh thì gần như lúc nào cũng sẽ chạm mắt đối phương khi đối diện.
Gió lao xao trên lá. Bóng tối và âm thanh của màn đêm ôm lấy bọn họ, để lại giữa hai người một khoảng trống rộng và lạ lẫm đến ngại ngùng.
"Mày thích Trường Văn đúng không?"
Khi nãy Gia Bách đã thành công hạ gục cả mình và Trường Văn. Hà Thanh không hề để ý đến các cậu ấy (ngoại trừ giả thiết mà hai người đã đặt ra), vậy nên cô phải mất vài phút đồng hồ để nhớ lại xem rốt cuộc đã có những chuyện gì. Trước đó tất cả những gì Hà Thanh nhận ra là: Đan Thư đang thích một người ở đây, người đó không cùng lớp với cô ấy, và người đó đã hoàn thành lượt chơi của mình rồi.
Đan Thư nhìn về phía cô rất nhiều lần, nhưng cô ấy không thật sự nhìn cô.
Người duy nhất luôn gần cạnh bên Hà Thanh kể từ lúc tập đến lúc chơi trò chơi chỉ có mỗi Trường Văn.
Gió đêm thổi tung những lọn tóc dài của Đan Thư. Ánh đèn đường ngụp lặn trong mắt cô, loé lên rồi tắt ngấm giữa đồng tử đen thăm thẳm.
"Mày biết câu chuyện giữa tao với mày là gì không?"
Đan Thư chớp mắt. Cô biết rằng Hà Thanh dành câu nói ấy cho mình.
"Tao ước gì tao có thể ghét mày, Hà Thanh ạ. Giống như cách tao ghét việc bố mẹ so sánh tao với mày, ghét việc Đỗ Lâm gián tiếp từ chối tao bằng cách tỏ tình với mày, ghét việc chỉ một mình tao bị bỏ lại giữa mày và Hưng, và nhất là việc tao với mày quá hiểu nhau."
Hà Thanh biết rằng cô không thể cứu vãn mối quan hệ giữa mình và Đan Thư được nữa.
Không phải lỗi của Hà Thanh, không phải lỗi của Đan Thư. Khúc mắc cứ ngày càng lớn, trong khi đổ lỗi cho những điều nằm ngoài mối quan hệ là cách duy nhất mà bấy lâu nay hai người vẫn thường làm để cố gắng kéo dài tình bạn. Rồi đến khi không còn có thể đổ lỗi cho những điều nằm ngoài mối quan hệ và khúc mắc không còn cách để thoát ra được nữa, nó tuột khỏi tay người giữ, rơi xuống và vỡ tan.
Mọi thứ sẽ rất dễ dàng nếu như vấn đề xuất phát từ hiểu lầm và không chịu lắng nghe. Song, sự thật là Hà Thanh và Đan Thư hiểu nhau đến mức dẫu không ai trong số hai người thật sự thừa nhận điều mà đối phương nói, bọn họ vẫn có thể hiểu chính xác ý người còn lại.
Những mảnh vỡ của mối quan hệ vương vãi khắp nơi.
Ngay cả khi Đan Thư đã ném một trong số rất nhiều những mảnh vỡ ấy vào Hà Thanh, cô vẫn không nỡ làm đau Đan Thư như cách cô ấy từng làm.
Những mảnh vỡ cứ nằm ở đó, không ai động đến.
Quá hiểu nhau, nên không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hà Thanh không đáp lại Gia Bách, vô thức tránh khỏi sự quan tâm của Thành Hưng, và tìm cách để không phải đối diện với Trường Văn.
Châu An trở thành vùng an toàn duy nhất của cô.
The Chasers vượt qua vòng sơ khảo Cheerdance một cách thuận lợi. Hà Thanh chia tay mọi người và quay về khán đài như một cổ động viên, dù Diệu Huyền đã rất cố gắng để giữ cô ở lại. Thi giữa kỳ không phải lý do duy nhất và cũng không phải lý do thuyết phục nhất, nhưng nó lại là lý do hợp lý nhất.
Cô chỉ chủ động kể về chuyện ôn thi học sinh giỏi Toán cho Châu An và Thành Hưng nghe, ngoài ra có thêm Trường Văn vô tình biết khi bắt gặp cô và Thành Hưng nói chuyện với nhau ở khu để xe, còn lại, tất cả bạn bè xung quanh Hà Thanh, bao gồm cả Thục Khuê, Diệu Huyền hay Thu Giang, đều chưa biết gì cả. Bài học từ quá khứ khiến Hà Thanh không muốn nói quá nhiều về mục tiêu của mình trước khi thật sự hoàn thành nó.
Quỹ đạo hằng ngày của Hà Thanh bắt đầu từ phòng ngủ, tiếp diễn ở trường, kéo dài đến lớp học thêm và kết thúc với việc quay về nhà, chỉ xoay quanh bài vở và âm nhạc.
Người duy nhất mà cô không cần chủ động tránh mặt là Tùng Lâm. Cậu ấy là một trong số hai học sinh lớp mười một xuất sắc trở thành thành viên chính thức của đội tuyển học sinh giỏi Toán thành phố Hà Nội năm nay, phần lớn thời gian trong tuần Tùng Lâm dành để học cùng đội tuyển, vậy nên có lẽ thời điểm mà Hà Thanh trông thấy cậu ấy sẽ ít đi nhiều.
Với việc tự thu hẹp quỹ đạo của mình, nếu không tính thời gian học trên lớp, Hà Thanh gần như biến mất khỏi quỹ đạo của tất cả bạn bè xung quanh cô. Nhưng mọi thứ tệ hơn và nghiêm trọng hơn với Trường Văn, thứ nhất là vì cậu thích Hà Thanh, thứ hai là vì Hà Thanh cố tình tránh mặt cậu.
Ngoại trừ hai tiết thể dục học cùng nhau vào sáng thứ hai, Trường Văn không tìm được cơ hội nào để nhìn thấy cô.
Kỳ này bọn họ được học chạy tiếp sức, hai lớp tập trên cùng một sân, mới sáng sớm ra đã rõ là ồn ào.
Thực ra nếu chỉ có hai lớp xã hội, hoặc ít nhất là một lớp tự nhiên và một lớp xã hội thì sân sau hẳn sẽ yên lặng hơn nhiều, vì hội con gái thường thích tụ lại một chỗ và kín đáo thủ thỉ với nhau hơn là hô hào và chạy rầm rập trên sân như đám con trai ban tự nhiên bọn họ hay làm.
Sau khi hoàn thành lượt chạy đầu tiên của mình, Trường Văn bước xuống cuối hàng, chờ đến lượt tiếp theo.
Mãi đến lúc lớp bên cạnh bắt đầu được giáo viên thả cho hoạt động tự do, Trường Văn mới kín đáo nhìn về phía người trong lòng mình.
Ngược sáng. Đối diện với tầm nhìn của cậu, nhưng không đối mắt với cậu, Hà Thanh đứng dưới hiên nhà thể chất, gò má ửng hồng vì phải chạy thêm hai vòng quanh sân sau khi vừa chạy tiếp sức. Chợt cô bật cười vì một câu chuyện nào đó với Thục Khuê bên cạnh, ánh mặt trời và niềm vui vô thức phản chiếu trên mắt cô, sáng ngời và long lanh, và rồi Trường Văn thấy trong xanh của trời và hoe vàng của nắng như khảm lên môi cười của Hà Thanh một thứ ánh sáng nhẹ tênh lạ kỳ.
Nhìn người khác chăm chăm chắc chắn không phải một cử chỉ được khuyến khích. Nhưng biết làm thế nào, chẳng phải chỉ khi cách nhau gần thế này, gần nhưng đủ để cái nhìn của cậu không quá lộ liễu, kể cả giữa đám đông ồn ào hay khoảng cách kéo dài mấy gốc cây cổ thụ, ánh mắt Trường Văn luôn tìm được cô, cậu nhìn người ta, và thấy lòng mình đầy ắp niềm vui rộn rã mà yên bình.
Giống như Hà Thanh là nơi ánh mắt cậu thuộc về vậy.
Sợ Hà Thanh sẽ trốn đi ngay lập tức, Trường Văn đành rời mắt khỏi cô trước khi bị người nọ phát hiện.
Trường Văn không rõ điều gì thật sự khiến Hà Thanh tránh mặt cậu. Khi chấp nhận cho Gia Bách câu trả lời mà cậu ta muốn, Trường Văn hiểu rằng thế nào tình huống này cũng sẽ đến, tuy nhiên, cách nó diễn ra lại không hoàn toàn giống với tưởng tượng của cậu. Cả buổi tối hôm ấy cô chỉ chú ý đến mỗi Đan Thư và chẳng quan tâm đến những bất ngờ xung quanh mình, chẳng quan tâm theo đúng nghĩa đen, chứ không phải giấu cảm xúc của mình đi bằng cách tỏ ra thản nhiên như một vài lần khác. Và kể từ sau đó thì không chỉ mỗi Trường Văn mà ngay cả Thành Hưng cũng bị cô phớt lờ, trong khi không lý nào cô lại phải làm như vậy.
Đêm về, Trường Văn mơ một giấc mơ.
Cái bóng.
Hun hút, tối tăm, tĩnh lặng.
Trong giấc mơ của Trường Văn, giữa bóng tối kéo dài như vô tận, cậu chạy theo một cái bóng mờ nhoè mà dẫu cố gắng đến mấy cũng chưa một lần nào đuổi kịp, không thể quay đầu, không thể dừng lại và cũng không thể thức giấc. Ánh sáng ở ngay trước cái bóng. Con đường sau lưng cậu sụp đổ sau mỗi bước chạy, nhưng chạy mãi, chạy mãi rồi chạy mãi, Trường Văn vẫn không đến được lối ra.
Chỉ đến khi mặt đất vỡ vụn ngay dưới chân mình, Trường Văn mới choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng mà rất lâu rồi cậu đã không gặp lại.
Cậu bật dậy, thở dốc.
Cửa sổ mở toang. Gió đêm cuối thu cùng ánh đèn ban công len vào phòng qua cửa sổ đang mở, đáp xuống một góc nhỏ trên khung cửa, trên sàn và trên bàn học, lật mở cuốn nhạc phổ cũ.
Trường Văn hít sâu, sau đó thở ra một hơi dài, hít rồi thở, không biết qua bao lâu, khi gió đã lặng và góc giấy cũng ngừng bay, cậu mới lặng lẽ đóng cửa lại.
Con số trên mặt đồng hồ điện tử vừa nhảy từ 2:59 sang 3:00.
Cậu bật đèn âm trần, để ánh sáng xanh dương* làm việc của nó.
Lần đầu tiên trong suốt hơn một năm, Jayden phát trực tiếp vào ba giờ sáng.
Trường An đã ngủ từ sớm. Bố mẹ Trường Văn không có ở nhà. Phòng cậu cách âm rất tốt, không vấn đề gì nếu dùng đàn acoustic bình thường, còn muốn chơi guitar điện thì chỉ cần hạ âm lượng của ampli xuống là ổn.
Cậu định gõ một cái tên nào đó cho phiên phát trực tiếp của mình, nhưng suy nghĩ xong lại quyết định để trống.
Trừ những cái mà Trường Văn không hiểu vì không biết tiếng, phần lớn bình luận hoặc khen tay cậu đẹp (tay đẹp thế này chắc phải đẹp trai lắm) hoặc đề xuất một số bài muốn nghe cậu chơi, Trường Văn đọc bình luận khoảng mười phút, định sẽ chọn "Treat you better" của Shawn Mendes làm bài mở đầu.
Động tác của cậu chợt ngừng lại.
[L.Serene đã tham gia.]
Serene. Calm and peaceful.
Hà Thanh chưa ngủ.
Sao cậu thức đến tận bây giờ?
Serene chưa bao giờ yêu cầu Jayden chơi bài hát nào, cô ấy kể rằng do trong số các bài cậu chọn thường luôn có bài cô thích. Cô ấy chỉ xin tab guitar để tự tập, và nếu cần minh hoạ thì sẽ tua chậm các đoạn mà cậu đã đăng để quan sát cách chơi. Tuy nhiên hôm nay cô ấy lại gửi cho cậu một bình luận ngắn, hỏi rằng cậu có định chơi "Rewrite the stars" không.
Có. Nếu không thì sẽ phải có.
Jayden trả lời rằng cậu sẽ để nó xuống cuối cùng, dù cậu biết bây giờ đã là ba giờ sáng rồi. Đây là cách duy nhất để cậu giữ chân Hà Thanh. Đáng buồn làm sao, Jayden làm được điều mà Trường Văn không làm được trong khi cậu là người tạo ra Jayden.
Trường Văn lướt tay trên dây đàn, những nốt nhạc tràn ngập căn phòng và xoa dịu tâm trạng của cậu. Cậu không chắc đến khi nào mình mới có thể ngủ lại. Tất nhiên là Trường Văn muốn Hà Thanh ở lại cùng mình càng lâu càng tốt, nhưng rốt cuộc thì sau "Treat you better", Jayden chỉ chơi hai bài nữa trước khi giai điệu của "Rewrite the stars" vang lên.
Danh sách phát không tên của cậu có thêm một bài.
Serene. Serene. Serene. Cậu nhẩm cái tên hết sức dịu dàng ấy trong đầu.
Jayden làm được những điều Trường Văn không làm được, vậy thì cậu sẽ để cậu ấy thay mình làm hết những gì cậu ấy có thể.
Trường Văn thức dậy lần thứ hai lúc tám giờ sáng. Trường An ngồi trên giường cậu nghịch truyện tranh, không hề quấy rầy anh trai đang ngủ. Cửa phòng ngủ của cậu hơi hé, tiếng nói chuyện vọng vào từ bên ngoài.
Thấy anh trai dụi mắt, Trường An bò đến bên cạnh cậu, thì thầm:
"Anh ơi, bố mẹ về."
Trường Văn xoa đầu thằng bé và dặn nó ngồi yên đợi cậu, sau đó xỏ dép vào nhà tắm.
Cậu thừa hưởng trọn vẹn những nét đẹp nhất từ ngoại hình của bố mẹ, nhưng tính cách lại không giống với hai vị phụ huynh nhà cậu ở bất cứ điểm nào.
Ngoại trừ quầng thâm mắt đậm hơn bình thường thì trông Trường Văn không có gì khác lạ, cậu vốc nước, táp lên mặt để bản thân tỉnh táo hoàn toàn, khoảng năm phút sau mới bế Trường An xuống tầng dưới.
Chung cư của gia đình Trường Văn là kiểu căn hộ thông tầng, trong nhà có bốn phòng ngủ. Bố mẹ cậu thường xuyên đi công tác về muộn và không cố định được giờ giấc, phòng của hai người họ là căn phòng ngay bên cạnh phòng khách. Phòng ngủ chính ở tầng trên là của Trường Văn, Trường An ở phòng đối diện, phòng còn lại được sắp xếp thành phòng làm việc.
"Bố về lâu chưa ạ?"
"Bố vừa về đến nơi thôi. Hôm qua hai đứa ở nhà một mình thế nào?"
Dưới bếp chỉ có bố cậu, Trường Văn nhìn quanh nhà một lượt, không thấy mẹ cậu đâu, nhưng đây cũng chẳng phải chuyện lạ lẫm gì.
"Ổn cả ạ. Mẹ con đến công ty luôn rồi ạ?"
"Ừ. Sáng nay con có phải đi học không?"
"Hôm nay con chỉ học chính buổi chiều thôi ạ." Trường Văn lắc đầu. "Bố mẹ ăn sáng chưa?"
"Bố mẹ ăn rồi. Giờ bố cũng phải đi có việc ngay, con cho em ăn sáng rồi đưa em đi học nhé."
"Vâng. Tầm này đường đông, bố đi cẩn thận ạ."
Kể từ lúc cậu lên cấp ba và Trường An đủ tuổi học mẫu giáo, Trường Văn nhớ rằng những buổi sáng có đủ cả bố mẹ và hai anh em chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cậu khẽ thở dài. Trường An ngồi trên ghế, ngoan ngoãn chờ Trường Văn thổi nguội súp, đôi chân ngắn ngủn vung vẩy qua lại.
"Hôm nay em muốn mặc áo màu gì?"
Trường Văn vừa chỉnh tay cầm thìa cho thằng bé vừa hỏi. Hai má Trường An phồng lên vì lỡ ăn miếng quá to, thằng bé nhìn cậu, nghĩ ngợi một lát, nuốt hết rồi mới trả lời:
"Em muốn mặc màu xanh da trời ạ."
"Ừ, thế hôm nay anh cũng mặc màu xanh da trời giống em nhé."
Trường An học trường quốc tế, có xe đưa đón tận nơi, Trường Văn dắt thằng bé xuống sảnh chung cư rồi gửi cho giáo viên, đợi xe đi khuất mới quay lên nhà.
Cậu mở máy quay, ôm cây stratocaster quen thuộc, bắt đầu thu âm bài hát đầu tiên trong danh sách không tên của mình.
Serene rất thích nhạc của Grey D. Thật tệ khi Jayden phải giả vờ rằng mình không biết Grey D. Mặc dù thuộc lòng "vaicaunoicokhiennguoithaydoi" và đã chơi bài này không dưới năm lần, phải đến ba ngày kể từ sau khi cô ấy nhắn tin xin tab, cậu mới làm như mình vừa gõ xong để gửi lại cho cô.
Cây đàn mà cậu từng cho Hà Thanh mượn yên ắng nằm trên giá. Trường Văn muốn cho nó lên sóng, tuy nhiên, bây giờ chưa phải lúc.
Có một sự thật là Trường Văn không bắt đầu đánh guitar và chơi bóng rổ vì cậu yêu thích chúng, cậu thích cảm giác khi đánh guitar và chơi bóng rổ nên mới tiếp tục chơi. Lần đầu nhìn thấy guitar điện, Trường Văn cho rằng nó quá ồn ào. Trước khi chạm vào trái bóng rổ, cậu rất ghét việc gián tiếp bị bụi bẩn và mồ hôi từ rất nhiều những người khác bám vào tay sau những lần đỡ bóng.
Hoặc, đơn giản là, guitar điện và bóng rổ cho cậu cảm giác mà cậu luôn muốn tìm thấy.