Xuân Xanh

Chương 26



Ở THPT Y, nổi tiếng có hai kiểu.

Kiểu dễ bắt gặp hơn là quen mặt với nhiều người do tham gia nhiều hoạt động và câu lạc bộ, giống như Thu Trà. Kiểu còn lại là ai cũng biết nhờ thành tích học tập vượt trội, ví dụ như Hạnh Ngân với vòng nguyệt quế Đường lên đỉnh Olympia Tuần 3 - Tháng 3 của Quý 4, hay Hà Thanh với chuỗi đứng nhất toàn khối và phá kỷ lục điểm trung bình chung toàn trường liên tiếp hai học kỳ. Nếu thuộc một trong hai kiểu nổi tiếng trên và giàu, hoặc đẹp, đó sẽ là một điểm cộng, song không bao giờ là tất cả. Trường Văn không được xếp vào bất cứ nhóm nào, vậy nên sau lần lộ diện với vai trò đội trưởng YBT ở tiền sự kiện, ngoại trừ việc nhận được một bài đăng giấu tên dùng để hỏi tài khoản mạng xã hội trên trang Confession trường và một vài lượt yêu cầu theo dõi mới trên Instagram, cuộc sống của Trường Văn mười bảy tuổi không có gì thay đổi.

Đồng đội và bạn cùng lớp của cậu cũng đã nghĩ như thế.

Vào thời điểm mà Trường Văn xuất hiện cùng các thành viên câu lạc bộ âm nhạc với vai trò trợ diễn mở màn, chỉ riêng tiếng gào thét của các thành viên câu lạc bộ bóng rổ và câu lạc bộ âm nhạc, chưa tính đến 11A2 và các lớp khác trong nhà Liều Lĩnh, đã ngang bằng tiếng cổ vũ của cả một nhà khác gộp lại.

Đây là lần đầu tiên Trường Văn quay lại sân khấu chính kể từ lúc quyết định rời câu lạc bộ âm nhạc. Chuyện xảy ra cách đây gần một năm - tầm đầu kỳ hai năm lớp mười, Trường Văn chia tay ban nhạc cụ chỉ sau ba tháng gắn bó với lý do cách làm việc của cậu và trưởng ban không phù hợp để phối hợp lâu dài. Không ai biết Hoài Minh đã thuyết phục Trường Văn kiểu gì để có thể lôi cậu và cây đàn của cậu lên sân khấu thêm một lần nữa, nhưng rõ ràng là quyết tâm của Hoài Minh có hiệu quả.

Ánh đèn rực rỡ tập trung vào cậu, Trường Văn đặt tay lên micro, nhìn lướt qua khán đài và đáp lại sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người bằng những ca từ mở đầu bài hát chủ đề YARD.

Trầm, chắc, vang.

"Nếu nói tuổi trẻ là hữu hạn

Đừng để thời gian trôi như một bản nhạc buồn

Bình minh sẽ lên khi bóng đêm hạ màn

Ký ức tiếc nuối cũng đến lúc phải buông..."

Ngay khi tiếng trống nổi lên, Trường Văn buông mic và đón lấy cây guitar điện từ Hoài Minh.

Mang theo tiếng gầm rít rất đặc trưng của guitar điện, rung động từ dây đàn hoá thành một cơn bão âm thanh, sống động, dồn dập và vang vọng. Giai điệu mạnh mẽ bao trùm không gian và nhanh chóng đốt cháy bầu không khí. Những nốt nhạc mang theo âm sắc rất đặc trưng của guitar điện biến hoá không ngừng trong tay cậu, tựa như một cơn lốc xoáy không điểm dừng.

Hội trường bắt đầu xôn xao.

"Bạn này lớp nào thế?"

"Đẹp trai thật sự, sao chưa thấy bạn này bao giờ nhỉ?"

"Ê trường mình có người chơi guitar điện cỡ này cơ á?"

Hà Thanh đứng ở hàng đầu cùng với Châu An và Thục Khuê, ngước lên là thấy người nọ gần ngay trước mắt. Trường Văn mặc sơ mi trắng với quần jean và áo khoác da đen, ống tay áo kéo lên ngang cẳng tay, đeo nhẫn và vòng bạc, cách phối đồ khác hẳn với thường ngày, nhưng hợp. 

Ánh sáng trong mắt Trường Văn bây giờ rất giống với lúc cậu đứng trên sân bóng rổ. Trường Văn không nổi bật nhờ sân khấu trống trơn hay vị trí đội trưởng, cậu khiến người ta không thể rời mắt vì cảm giác thuộc về riêng cậu trong khoảnh khắc ấy. Và nó vẫn đúng với Hà Thanh, ngay cả khi cô không hợp với những thứ ồn ào, còn bản phối mà Trường Văn đang chơi, âm nhạc, cách trình diễn, hay năng lượng của cậu đều rất ồn ào.

Tiếng đàn dần chậm lại rồi dừng hẳn. Trường Văn bắt được ánh mắt của cô, và cậu biết mình đã cược đúng.

Trường Văn không cười, nhưng ngay cả khi đèn đã tắt, cảm tình lấp lánh trong mắt cậu vẫn chưa chịu tan đi.

Maybe he likes you.

Chẳng có có lẽ nào cả. Chỉ có Hà Thanh không chắc về điều đó.

Hôm nay hai người phối đồ cùng tông, gần như là y hệt - áo trắng và quần đen, khác một chút là bên ngoài Hà Thanh choàng khăn bông kẻ còn Trường Văn khoác áo khoác da. Thậm chí Hoài Minh còn bảo nếu Trường Văn nói rằng cậu và Hà Thanh hẹn nhau mặc đồ đôi thì chị ấy cũng sẵn sàng tin. Trường Văn không biết nên đáp ra sao. Hai người không hẹn, cậu mới là người cố tình khiến hai người trông như đã hẹn.

Cũng không khó lắm, vì Thục Khuê còn vội hơn cả Trường Văn.

Rời khỏi sân khấu, Trường Văn đi thẳng vào phòng tập trung của câu lạc bộ âm nhạc, song không cất đàn và cũng không thay đồ, cứ thể ngẩn người một lúc lâu.

Bấy giờ cậu mới cảm nhận được nhịp tim của mình.

Hoài Minh và các thành viên còn lại lần lượt quay về phòng. Chị kéo cả đội vào một cái ôm lớn, sau đó vỗ vai Trường Văn, hỏi:

"Nhất định không quay lại với bọn chị à?"

Trường Văn lắc đầu:

"Như bây giờ cũng được mà, lúc nào cần thì gọi em."

Câu trả lời không khác mấy so với dự kiến của chị, Hoài Minh cười, không ép cậu.

Trường Văn là kiểu, cậu có thể khiến bản thân hoà lẫn vào đám đông mà không để lại dấu vết nào, nhưng người ta cũng sẽ không bất ngờ nếu đột nhiên có ngày cậu trở thành trung tâm của sự chú ý.

Lý do lần này của Trường Văn đứng ngay ở góc bên phải hàng đầu tiên, mặc áo len lông thỏ và choàng khăn qua cằm, mắt người nọ rất sáng, người nọ cười lên rất dịu dàng.

Thật ra thì- Trường Văn nghĩ cậu là một người khá dễ nhận dạng, dù không đến mức nổi bần bật. Nhưng sẽ tốt hơn nếu người nọ có thể nhìn thấy cậu mà không cần cố gắng. Cậu cũng không sợ nổi bật, miễn là đúng cách, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Cảm Ứng diễn xong, đến lượt diễn của Liều Lĩnh, Trường Văn cầm bừa một lon nước trên bàn rồi bước ra ngoài.

Các khu vực khác ngoài sân trường tương đối ít người, hành lang tòa chức năng không bật đèn nên vắng nhất, thỉnh thoảng mới có thành viên ban tổ chức chạy sang để kiểm tra. Trường Văn tựa vào lan can, trầm ngâm đứng một mình, gió quét qua gò má cậu, lạnh buốt.

Đợi đến khi tiếng bước chân của nhóm bạn học vừa đi qua khuất hẳn, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Đan Thư, Trường Văn xoay người lại và chủ động mở lời:

"Cậu có chuyện muốn nói với tớ đúng không?"

Cảm xúc của Đan Thư quá rõ ràng - Trường Văn nhận ra sự để tâm của cô ấy dành cho cậu ngay ở thời điểm bọn họ bước chân vào phòng thu để phối lại bài hát chủ đề, nếu không muốn nói là từ đêm chung kết cổ động cách đây gần hai tháng, nên dĩ nhiên cậu biết tiếng bước chân ngập ngừng sau lưng mình kể từ khi rời khỏi phòng chờ đến tận bây giờ là của ai.

Đan Thư không có vẻ muốn đến gần cậu. Cô cách Trường Văn một khoảng không quá xa, nét mặt sớm đã bình tĩnh lại, sự thay đổi chóng vánh rất giống Hà Thanh theo một cách nào đó.

"Ừ. Cậu chỉ cần nghe thôi. Tớ không cần cậu trả lời."

Trường Văn đứng yên và chờ Đan Thư nói ra điều mà cô ấy muốn.

"Tớ nghĩ là cậu cũng cảm nhận được, không cần cậu trả lời thì tớ vẫn biết đáp án."

Trước khi đối diện với Trường Văn, Đan Thư đã sợ rằng mình không thể nói thành câu bất cứ điều gì, hoặc bỏ chạy ngay khi giữ được cậu lại.

"Tớ rất thích cậu. Hôm nay là ngày thứ một trăm tớ thích cậu, thật ra tớ có thể nhắn tin rồi chặn cậu sau cũng được vì đằng nào cũng chỉ định nói ra cho nhẹ lòng thôi, nhưng làm thế thì..."

Đan Thư thoáng ngập ngừng.

"...cảm giác kiểu, không trọn vẹn lắm. Tớ muốn chuyện có đầu có cuối, mặc dù chắc chắn là sẽ buồn."

Trường Văn rất giữ lời, cậu ấy thật sự không cố gắng nói gì và thậm chí còn chẳng nhúc nhích. Đan Thư không tìm ra từ nào đủ ngắn gọn để đặt tên cho mặt tính cách này của Trường Văn - mặc dù có vẻ lạnh nhạt, Trường Văn chưa bao giờ làm tổn thương cảm xúc của người khác, bất kể là bằng ánh mắt, bằng lời nói hay bằng thái độ.

Đan Thư thấy được sự kiên nhẫn của Trường Văn, và cũng chỉ dừng lại ở đó.

Hoá ra cho mối tình đơn phương của mình một cái kết cũng không khó như cô tưởng tượng. Và nó vẫn trọn vẹn, dù viền mắt Đan Thư đã bắt đầu ướt đẫm.

"Tớ nghĩ là bọn mình giống nhau. Dạng như người có cùng trải nghiệm thì sẽ nhận ra nhau ấy, nên nếu nói được trước khi không còn cơ hội thì nên nói."

Tiết mục của Liều Lĩnh đang dần đi đến hồi kết. Nút thắt từ từ được gỡ bỏ, "tell the kids i love them" cất lên, xoa dịu những trái tim trầy xước bằng câu chuyện mà nó mang theo trong lời ca.

"Vậy thôi. Chúc cậu năm mới vui vẻ."

Dứt lời, Đan Thư quay lưng và bước khỏi hành lang.

"Nếu cậu đã nhận ra rồi thì..."

Giọng nói của Trường Văn vang lên.

"Giúp tớ giữ bí mật nhé. Tớ chưa đủ dũng cảm như cậu."

Đan Thư không ngoảnh lại.

"Life is better if you want to"

Cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn, chỉ cần em muốn thế.

Bảy giờ, tám giờ, rồi chín giờ.

Toàn bộ đèn trong hội trường chợt tắt.

Khu vực khán đài gần như nổ tung khi Hoàng Dũng bước vào sân khấu cùng ban nhạc của anh. Tiếng hát đồng thanh từ bên dưới thậm chí át cả giọng ca của Hoàng Dũng. Đèn flash điện thoại lần lượt được bật lên dù nghệ sĩ còn chưa kịp đề nghị, những đốm sáng nối tiếp nhau lan rộng cho đến tận hàng khán giả cuối cùng giống như một làn sóng, lấp lánh, nhịp nhàng.

Không mất quá lâu để Hà Thanh hoàn toàn hiểu rõ tại sao Diệu Huyền lại đổ Hoàng Dũng đứ đừ chỉ sau đúng một lần đi Những thành phố mơ màng như thế.

"Nàng Thơ" quen thuộc đến mức Hà Thanh cứ thế ngâm nga theo điệp khúc mà chẳng cần cố để nhớ lại bất cứ câu chữ nào. Trong lúc cầm máy quay, Hà Thanh còn nghĩ đến "Nửa thập kỷ", rồi "Đoạn Kết Mới", rồi "Đôi mươi", quá nhiều bài cô muốn được thử nghe Hoàng Dũng hát trực tiếp một lần.

Sân khấu chính đã lấy đi hết sự tập trung của cô, nên Hà Thanh không hề hay biết từ lúc nào đã có người lặng lẽ đứng sau lưng mình.

Sự im lặng lạ lùng của người nọ cuối cùng cũng khiến cô để ý đến.

Hà Thanh quay đầu, mắt đối mắt với Gia Bách.

Quãng đường đi từ sân khấu chính đến sân bóng đá vừa đủ cho phân khúc thứ hai của "Nàng Thơ". Hà Thanh bước chầm chậm bên cạnh Gia Bách, mắt hướng xuống lớp cỏ dày dưới chân.

"Hà Thanh?"

Gia Bách gọi khẽ. Giữa lòng bàn tay để ngửa của cậu có một tấm thẻ đánh dấu trang. Những mầm cây nhỏ vẽ bằng bút kim tuyến xuất hiện ở mọi chỗ trống mà nó có thể, nét mực loé lên đôi chút mỗi khi có ánh sáng chạm đến.

Nếu hôm nay là ngày này của một năm về trước, có lẽ Hà Thanh đã giành tấm thẻ lại ngay lập tức.

Cô đã quên mất sự tồn tại của nó.

"Từ bao giờ thế?"

Hà Thanh thích cậu ấy từ bao giờ? Hà Thanh hết thích cậu ấy từ bao giờ? Cô không biết Gia Bách muốn hỏi câu nào. Lại là cảm giác nhộn nhạo cuộn lên từ bụng dưới khiến người ta muốn chạy trốn, Hà Thanh thấy ngón tay mình lạnh ngắt, lạnh hơn cả lúc gió mùa quét qua da.

Một lúc sau, cô mới đáp:

"Từ lâu lắm rồi. Nếu khởi đầu thì là tháng tám năm trước, kết thúc thì là tháng ba năm nay."

Gia Bách bỗng nhớ tới nụ cười nhẹ nhõm của cô trong buổi đi chơi sau kỳ thi học sinh giỏi.

"Sao..."

Sao cậu lại từ bỏ? Sao cậu không đợi thêm chút nữa?

Lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng Gia Bách.

Tại sao Hà Thanh không được từ bỏ? Tại sao Hà Thanh phải đợi thêm chút nữa?

Sao mình không nhận ra sớm hơn?

Những manh mối mà trước đây Gia Bách luôn bỏ qua, vào giờ phút này, chợt hiện lên một cách quá đỗi rõ ràng.

Cô luôn xuất hiện ở cùng một vị trí bên cạnh sân bóng rổ, cách cậu cùng một khoảng cách, đều đặn từ ngày này qua ngày khác; luôn nhìn thẳng vào mắt cậu, dù không bao giờ quá lâu; luôn là người nhoẻn cười và mở lời trước trong mọi cuộc trò chuyện giữa hai người; rất, rất nhiều, Hà Thanh giấu tâm tư của mình quá tốt, nhưng hành động của cô không biết nói dối, chẳng qua là Gia Bách không nhận ra mà thôi.

"... thật ra tớ bắt đầu có cảm xúc khác với cậu cũng từ tháng ba. Nhưng tớ không chắc chắn, tớ không muốn lãng phí thời gian của cả tớ và cậu nếu lỡ như nó chỉ là thoáng qua."

Có trời mới biết rằng Gia Bách đã vui đến thế nào khi tìm thấy hy vọng từ trong cuốn sách của Hà Thanh. Nhưng hy vọng không phải lúc nào cũng là một thứ tốt. Gia Bách nhanh chóng phát hiện rằng dường như câu chuyện đang không hề diễn biến theo cách mà cậu mong đợi. Hệt như những gì Gia Bách cảm nhận được, cậu thà rằng Hà Thanh cứ tỏ ra ngập ngừng, thà rằng Hà Thanh cứ bối rối và né tránh, chứ đừng giết chết hy vọng của cậu bằng vẻ bình tĩnh đến mức xa cách ấy.

"Nhưng nếu lần này tớ còn do dự thì có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa. Tớ thích cậu. Tớ muốn đồng hành cùng cậu với một tư cách khác, nên là, cho tớ thời gian được không? Mình có thể thử bước vào một mối quan hệ khác, xa hơn tình bạn một chút, nếu cậu vẫn không có cảm xúc gì thì mình sẽ dừng lại ngay, tớ sẽ không làm phiền cậu nữa."

Redamancy diệu kỳ đã không đến với bất cứ ai trong hai người cả.

Tuy nhiên, Hà Thanh không hối tiếc. Hồi đáp đến muộn màng vì cả hai đã cùng do dự, mà bọn họ đều có lý do riêng cho sự do dự của chính mình.

"Nếu lời này của cậu đến sớm hơn, có khi tớ sẽ đồng ý ngay lập tức đấy. Nhưng mình đều biết giá như ấy không tồn tại mà."

"Tớ-"

Cô vươn tay, cầm lấy tấm thẻ đánh dấu trang và mỉm cười với Gia Bách ngay khi thấy cậu ấy hé môi:

"Tớ hiểu cậu muốn nói gì. Chỉ là thử thôi, nhưng như thế không công bằng với cậu. Tớ có thể tặng cậu những món quà tương tự như những món quà mà cậu tặng cho tớ, có thể dành thời gian cho cậu dù không nhiều bằng thời gian cậu dành cho tớ, nhưng tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu bằng tình cảm được."

"Tớ sẵn lòng chờ mà."

Lồng ngực Hà Thanh như bị ai đó đè chặt. Chocolate đắng nuốt xuống rồi sẽ thấy hậu vị ngọt, còn tình cảm đơn phương trao đi thì biết bao giờ mới nếm được ngọt ngào?

Cô khẽ lắc đầu:

"Bách à, tớ không đồng ý. Tớ không làm được."

Có quá nhiều cảm xúc trong mắt Gia Bách, đến nỗi việc đọc ra chúng bỗng trở nên thật khó khăn với Hà Thanh.

Dường như quá khó để nói ra, đến tận lần hít sâu thứ ba, Gia Bách mới có thể cất lời:

"Có phải vì Văn không?"

Hà Thanh thở dài:

"Không phải vì ai cả. Dù không có cậu ấy thì câu trả lời của tớ vẫn là không."

Kết thúc ở đây thôi.

"Tớ xin lỗi..."

"Bỏ lỡ nhau đâu chỉ là lỗi của một người đâu."

Để lại Gia Bách với những cảm xúc ngổn ngang, Hà Thanh bước vòng qua cậu và chậm rãi đi về phía sân khấu.

Cô nhìn thấy Trường Văn. Cậu đứng trên hành lang, tĩnh lặng như giữa một bức hoạ, xung quanh là bóng tối.

Maybe he likes you.

Không rõ từ đâu, Hà Thanh chợt cảm thấy Trường Văn chắc chắc sẽ tìm được ánh mắt của mình. Cô đứng yên, đợi và đợi, cho đến khi Trường Văn thật sự nhìn về phía cô như cũng đã cảm nhận được gì đó.

Hà Thanh vẫn chỉ kịp bước đúng một bước trước khi Trường Văn dừng chân đối diện cô.

Thật tệ khi ngay cả những con số cũng không thể đánh lạc hướng dòng suy nghĩ của cô. Hà Thanh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ thức làm toán đến hai giờ sáng vì một bức ảnh. Tác giả của tác phẩm ấy đang đứng ngay trước mặt cô, Hà Thanh có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu, nhưng cuối cùng mọi thứ cũng chỉ nằm hết trong một câu ngắn ngủi:

"Cậu có thích tớ không?"

Trường Văn nhớ đến rất nhiều thứ, sự mất tập trung của Hà Thanh trong đêm tổng duyệt sơ khảo nhảy cổ động, ba tuần cậu bị Hà Thanh né tránh và lý do cho sự né tránh mà cậu chỉ vừa mới biết đêm hôm qua.

"Ai mà không thích cậu chứ."

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt Trường Văn chia thành hai nửa, một sáng, một tối. Bí mật bị nhìn thấu, cậu thoáng khựng lại, không phải vì lúng túng, mà vì ngạc nhiên với cách Hà Thanh hỏi thẳng vào trúng tim đen của mình.

Nhưng thế thì sao?

Hà Thanh lặng im, không biết đang nghĩ gì. Thấy cô không nói tiếp, Trường Văn mỉm cười và trấn an cô:

"Yên tâm, tớ chưa muốn làm người tiếp theo bị từ chối đâu."

Không phủ nhận tức là thừa nhận, rất Trường Văn.

Nghe xong câu này, hai tai Hà Thanh bắt đầu hơi nong nóng. Cô kéo lại khăn và vùi cằm vào lớp len mềm mại.

Mắt của Hà Thanh có màu nâu nhạt, dưới ánh nắng tự nhiên sẽ hơi gần với màu hổ phách, sáng và trong, chủ nhân nghĩ thế nào thì nó sẽ nói như thế, không muốn nói gì thì nó cũng sẽ nói rằng nó không muốn nói gì. Trường Văn không cho rằng chỉ mình mới đọc được ánh mắt của cô, nhưng cậu có thể khẳng định rằng không phải ai cũng biết nên đáp lại ánh mắt đó như thế nào, vì với người khác, Hà Thanh chủ động hay Hà Thanh thụ động thì vẫn là Hà Thanh ít mở lời thôi.

"Lời hứa của cậu còn hiệu lực không?"

Trường Văn hỏi. Thật đấy, cậu sợ bị từ chối. Vẫn còn khá nhiều hai mươi tư giây nữa, cho đến khi cậu thật sự có thể giữ Hà Thanh bên cạnh mình theo cách cậu muốn.

Hà Thanh nhìn cậu chằm chằm.

"Còn."

Cô gật đầu.

"Thế thì... tớ cần cậu hứa với tớ chuyện này," Trường Văn chỉnh lại khăn cho Hà Thanh, rồi cậu cúi xuống, ngang với tầm mắt cô, "Giữ lời từ chối của cậu cho đến khi tớ muốn cậu nói nó ra. Hứa nhé?"

Tay Trường Văn rất ấm.

Khóe môi Hà Thanh khẽ cong lên. Có lẽ Trường Văn không biết rằng cậu vừa phí mất một lời hứa.

Không gian bây giờ ngập tràn trong giai điệu của "Đoạn Kết Mới".

"Cậu uống trà bí đao không?"

Trường Văn lấy lon nước ngọt khi nãy khỏi túi áo, giữ lâu trong người nên lon nước cũng âm ấm theo.

"Cậu có ống hút không?"

Hà Thanh hỏi lại, cũng không thể phân biệt được đây là hiệu lực của lời hứa hay thật sự là ý muốn của cô.

"Phòng chờ có. Đợi chút, tớ chạy qua lấy cho."

Chớp mắt một cái, Trường Văn đã cách cô đến nửa sân trường. Hà Thanh khoanh tay, trông theo bóng lưng người nọ xa dần, môi mấp máy theo lời ca dịu dàng như thơ.

Lúc Trường Văn quay trở lại, Hà Thanh đang nói chuyện với một bạn nam rất lạ mắt.

"Cậu cho tớ xin Facebook của cậu được không?"

Bạn nam đó cười với Hà Thanh. Cô ngần ngại không muốn đưa, nhưng bây giờ người ta cũng chỉ mới xin cách liên lạc chứ chưa nói để làm gì.

"Tớ không hay vào Facebook lắm."

"Hay là Instagram cũng được? Cậu có Instagram không?"

"Tớ... có Instagram."

Hà Thanh ngập ngừng mở điện thoại lên, rồi đưa tên Instagram của mình cho bạn ấy xem. Vai cô đột nhiên bị choàng lấy, người nọ nghiêng đầu, cười rất tươi:

"Được xin Insta hả?"

Dưới góc nhìn của bạn nam kia, Trường Văn chẳng khác nào một vật thể lạ vừa nhảy từ trên trời xuống.

Hà Thanh ngước mắt nhìn cậu.

Cô không nói gì, nhưng cô cười. Cô học được kiểu cười trông rất bẫy thủ từ Thành Hưng - cười trong khi khóe miệng hạ xuống, nhìn qua thì chẳng khác biệt lắm so với bình thường, hai mắt long lanh như thể chẳng biết gì.

Ồ, hẳn là bạn nhỏ này đang khen Trường Văn đến đúng lúc.

Cậu bạn kia có vẻ hơi gượng gạo trước cái nhìn chòng chọc của Trường Văn. Cậu đành xua tay, nói:

"Đừng để ý đến tớ. Hai cậu cứ tự nhiên."

Trường Văn thản nhiên khoác vai Hà Thanh và tiếp tục nhìn chòng chọc vào chiếc điện thoại trên tay cô, cười toe toét. Gọi là khoác vai cũng chẳng đúng lắm - chính xác là cậu đặt tay lên vai Hà Thanh và kéo cô sát về phía mình, bàn tay giữ hờ lấy đầu vai cô tự nhiên và tự tin đến mức khiến Hà Thanh thoáng hoài nghi.

Trẻ con gần chết, Hà Thanh thầm nghĩ, vừa trẻ con vừa tự tiện.

Đợi đến lúc chỉ còn có hai người, Trường Văn mới buông tay ra. Hà Thanh lập tức bỏ đi mất, ngoảnh mặt không thèm nói với cậu tiếng nào.

Không khác gì muốn ghost* cậu, nhưng ai cho.

Hà Thanh không phải bẫy thủ, nhưng cô rất có triển vọng làm bẫy thủ. Trường Văn bắt đầu nghĩ đến việc cô đang muốn ghost mình sau khi làm tim cậu nhảy ra khỏi lồng ngực hết lần này đến lần khác. Hoài Minh từng kể về những biểu hiện của một bẫy thủ cho mọi người nghe vì chị ấy từng là một bẫy thủ lừng danh, và Trường Văn cảm thấy Hà Thanh đang cư xử y hệt như thế. Nhưng cậu không thích thế. Cậu không thể cho cô ghost mình.

"Tớ xin lỗi mà. Chờ tớ với."