Xung Hỉ: Gả Cho Nhị Công Tử Tàn Phế

Chương 11



Không hiểu sao, ta bỗng thấy tủi thân vô cùng, nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

 

Tạ Vô Cữu bước tới, ôm chầm lấy ta, vùi đầu vào mái tóc ta, còn tủi thân hơn cả ta nữa.

 

"Mẫu thân ta không cần ta, đại ca mà ta tin tưởng nhất lại muốn hại ta, đến cả người con gái ta yêu cũng muốn bỏ rơi ta. Ta tệ đến thế sao? Sao ai cũng đối xử với ta như vậy?"

 

"Người... con gái yêu?" Ta nức nở, "Người con gái chàng yêu, chẳng phải Liễu cô nương sao? Chàng đừng tưởng ta không biết, ai cũng nói với ta, hai người thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau..."

 

"Ta với nàng ấy? Ta từ nhỏ đã coi nàng ấy như em gái ruột, làm sao có thể có tâm tư gì khác?"

 

"Nàng ta không nói thế. Hôm sau thành thân, nàng ta còn bảo muốn chàng cho một trận..."

 

"Nàng ta nói vậy là vì sao, nàng biết không? Nàng ta lén lút tư thông với kẻ khác, sợ chuyện vỡ lở nên mới muốn đổ lên đầu ta. Ta nể mặt người thân thích nên không muốn vạch mặt nàng ta thôi."

 

"Cái gì?"

 

Ta kinh ngạc, nhớ lại những lời Liễu Hàn Yên đã nói, lòng chợt lạnh toát, thì ra ta bị nàng ta tính kế!

 

"Ta... ta phải đi tính sổ với ả!"

 

"Thôi đi, nàng ta đã bỏ trốn với gã kia rồi, muội tìm cũng vô ích."

 

Tạ Vô Cữu nhẹ nhàng vỗ lưng ta: "Tiểu Thất, theo ta về, được không?"

 

Ta ngẩn người, do dự: "Nhưng ta... ta với chàng còn chưa từng bái đường tử tế, trên hôn thư cũng không phải tên ta..."

 

"Vậy thì chúng ta bái lại lần nữa."

 

23

 

Sau này, ta và Tạ Vô Cữu lại thành thân một lần nữa.

 

Lần bái đường này, có cả Hầu gia, Hầu phu nhân, phụ thân ta, mẫu thân ta, tất cả mọi người.

 

Ta viết tên mình lên tờ hôn thư, ngắm nghía mãi, nghĩ bụng, phen này coi như chắc chắn rồi!

 

Đêm tân hôn, Tạ Vô Cữu cúi xuống muốn hôn ta, ta nhăn mặt, "Ọe" một tiếng nôn thốc nôn tháo.

 

Hắn vội vàng mời đại phu, người ta phán, ta đã có thai được hai tháng.

 

Tạ Vô Cữu nhìn bụng ta mà thở dài.

 

Hắn cứ tưởng lần này có thể chủ động, ai ngờ lại bị nhóc con này phá đám.

 

Hắn dán tai lên bụng ta, nghiến răng: "Tạm thời nhịn một năm, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn!"

 

Ta xoa bụng, cười khúc khích.

 

Sau đó, ta sinh được một bé trai bụ bẫm, đặt tên là Ninh nhi.

 

Lúc ấy, Hầu phu nhân vẫn ở Từ Ân Tự, ít khi về phủ.

 

Ta dẫn Tạ Vô Cữu đến Từ Ân Tự, đưa Ninh nhi cho bà.

 

Bà rất thích trẻ con, ôm mãi không nỡ rời tay.

 

Trong lúc ta và Hầu phu nhân trò chuyện, Tạ Vô Cữu khoanh tay, lạnh lùng đứng trong sân, quay lưng về phía chúng ta, không nói một lời.

 

Ta liếc nhìn Tạ Vô Cữu, véo nhẹ mũi Ninh nhi, nói: "Mẫu thân, người xem, nó giống Vô Cữu y như đúc!"

 

Hầu phu nhân cười hiền từ: "Đúng vậy!"

 

"Khi Vô Cữu còn nhỏ, người có từng ôm nó như vậy không?"

 

Bà hiểu ý ta, khựng lại một chút, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống: "Ta chán ghét Hầu phủ, tất cả là vì phụ thân nó. Chỉ là ta không ngờ, ta và Hầu gia dây dưa nhiều năm, cuối cùng người phải chịu tổn thương lại là Vô Cữu. Ta thân là mẫu thân, sao có thể không thương con mình? Ta cũng từng muốn bù đắp cho nó, nhưng nó oán hận ta quá nhiều, không chịu thân thiết với ta, ta thật sự không còn cách nào khác."

 

Ta im lặng hồi lâu.

 

"Ta không biết giữa mẫu thân và Hầu gia đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết, Vô Cữu oán người, là vì trong lòng y vẫn mong người yêu thương chàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Khi còn bé, nhà ta đông con, mẫu thân ta không thể lúc nào cũng để tâm đến một mình ta được. Lúc mẫu thân không rảnh để ý đến ta, ta cũng sẽ oán giận, cố tình lờ mẫu thân đi.”

 

"Nhưng chỉ cần mẫu thân ôm ta, nấu cho ta một quả trứng gà thôi, thì mọi oán hận đều tan biến hết. Ta lại cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.”

 

"Ta nghĩ, Vô Cữu cũng giống như ta."

 

Không khí tĩnh lặng một lúc lâu.

 

Hầu phu nhân ngước mắt nhìn Tạ Vô Cữu cô độc đứng giữa sân.

 

Bà mím môi cười: "Vô Cữu."

 

Rất lâu sau, Tạ Vô Cữu mới quay đầu, lạnh nhạt hỏi: "Mẫu thân có gì sai bảo?"

 

"Con lại đây."

 

Tạ Vô Cữu ngập ngừng một lát rồi bước tới.

 

"Có chuyện gì vậy..."

 

Hắn chưa dứt lời, Hầu phu nhân đã nắm lấy tay hắn.

 

Hắn khựng lại, theo bản năng muốn giằng ra, nhưng Hầu phu nhân càng nắm chặt hơn. Bà nhìn hắn, dịu dàng cười: "Trong phòng ngột ngạt quá, con đi dạo vườn hoa với ta nhé."

 

Dưa Hấu

Tạ Vô Cữu bối rối cúi gằm mặt, lát sau, vành tai đỏ ửng, khẽ gật đầu: "Vâng."

 

Hầu phu nhân lúc này mới buông tay, ôm Ninh nhi bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa hỏi hắn, con trai đã có tên tự chưa? Mấy ngày nay triều đình có bận rộn không?

 

Ban đầu Tạ Vô Cữu đi theo từ xa, đi một lát lại lén lút đến gần, hai mẫu thân con lần đầu tiên sóng vai, chậm rãi bước đi.

 

Khi rời khỏi Từ Ân Tự, Tạ Vô Cữu ôm con, tâm trạng vô cùng tốt.

 

"Tiểu Ninh Nhi, con cười gì thế? Hửm? Nói cho cha nghe xem nào?"

 

Ta đứng bên cạnh mím môi cười, không đáp lời.

 

Tuy rằng giữa Tạ Vô Cữu và Hầu phu nhân vẫn còn chút xa cách.

 

Nhưng hôm nay, ít nhất là một khởi đầu tốt đẹp.

 

Đi được một đoạn, Tạ Vô Cữu khẽ nói với ta: "Đa tạ."

 

Ta hoàn hồn, ngước mắt nhìn hắn: "Hả? Cảm ơn gì?"

 

Hắn khựng lại một chút, quay đầu trêu chọc Ninh Nhi: "Đương nhiên là... cảm ơn nàng đã cho ta một đứa con đáng yêu như vậy!"

 

Thật là một người kỳ cục.

 

Nhưng mà, cũng rất đáng yêu.

 

Mặt trời càng lúc càng xuống thấp.

 

Vạn vật xung quanh đều được dát một lớp vàng óng.

 

Tạ Vô Cữu thúc giục ta: "Nương tử, chúng ta mau về nhà thôi!"

 

"Gấp cái gì!"

 

Hắn khẽ cười: "Trời sắp tối rồi, nàng nói xem gấp cái gì?"

 

"Cái gì? Lại muốn nữa à?"

 

"Ai bảo lúc trước nàng nghi ngờ ta không được? Ta nhất định phải cho nàng thấy, rốt cuộc là ai không được!"

 

...

 

(Hết)