Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

Chương 16: VÌ ANH ĐANG ĐỢI EM MÀ, ĐẠI XÀ NGỐC



Khoảnh khắc mùi hương quen thuộc khắc sâu vào xương tủy ấy lại xuất hiện lần nữa.

Khuôn mặt lạnh lùng của Hổ Ký ngay lập tức sụp đổ, hắn hoảng hốt quay đầu, cơ thể cứng đờ tại chỗ.

Ngồi trước đống lửa, cô gái hơi hé môi, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn anh đầy ngỡ ngàng.

Khuôn mặt ấy trùng khớp hoàn toàn với khuôn mặt trong ký ức của hắn.

“Từ Ca, mau nếm thử đi.”

Từ Ca hoàn hồn, không nhìn người nọ nữa, nhận lấy xiên nướng mà Thu Nghiệp đưa cho, nếm thử: “Ngon quá!”

Còn ngon hơn cả Đại Xà làm.

Thịt nướng được phết lên một lớp mật ong ngọt ngào, sau đó nướng trên lửa lớn, thịt nướng đã tẩm ướp gia vị không còn mùi tanh, mang theo hương sữa và vị ngọt của mật ong, cắn một miếng còn có nước chảy ra.

Cô ăn xong, hai tay chắp lại đặt trước ngực, đôi mắt long lanh nhìn Thu Nghiệp, làm nũng: “Làm ơn, lúc về hãy để lại cho em hai xiên mang về cho Đại Xà nếm thử với nha~”

“Ha ha ha, em muốn mang bao nhiêu cũng được,” Thu Nghiệp nhìn về phía sau Từ Ca, nháy mắt: “Thủ lĩnh.”

Từ Ca quay đầu lại, sau lưng là gã thú nhân kỳ lạ kia, đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

“Giống cái nhỏ, cô tên là gì?”

“Tôi tên là Từ Ca.”

“Từ Ca…”

 

Hổ Ký thoáng lộ vẻ thất vọng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Từ Ca: “Tôi tên là Hổ Ký, không ngại nếu tôi ngồi đây chứ.”

Từ Ca: … Ngại thì có ích gì, anh là đại ca, anh quyết định.

“Anh…”

“Cô…”

“Anh nói trước đi.”

“Cô nói trước đi.”

Sau một thoáng im lặng, Từ Ca kích động lên tiếng trước: “Rượu Ngọc Dịch cung đình.”

“?”

“Chưa nghe qua à? Không sao, đã làm xét nghiệm axit nucleic chưa?”

“?”

Cái này cũng không biết? Từ Ca quét mắt nhìn Hổ Ký từ trên xuống dưới, vỗ tay, ngộ ra rồi!

“Xương cốt nát tan, hồn chẳng sợ, câu tiếp theo là gì?”

Hổ Ký hoàn toàn mờ mịt: “Rốt cuộc cô đang nói gì vậy?”

Bị một đám người nhìn với vẻ mờ mịt, Từ Ca - đóa hoa yếu đuối này héo rũ. Cô xấu hổ đến mức muốn đào cái hầm ba phòng ngủ, một phòng khách mà chui xuống:

“Không có gì, thỉnh thoảng phát điên một chút tốt cho sức khỏe ấy mà. Đừng để ý đến tôi, ăn xiên nướng đi, không ăn nguội hết bây giờ! Ha ha ha.”

Từ Ca cắn mạnh mấy miếng thịt, cô quyết định ăn đến c.h.ế.t để từ biệt thế giới này hu hu hu hu.

“Từ Ca, đi khiêu vũ không?” Thụy Cách xoa đầu Từ Ca.

“Hả? Nhưng em không biết nhảy?”

Thu Nghiệp phấn khích đứng dậy, nắm tay hai người họ đi về phía đám thú nhân đang khiêu vũ ở trung tâm: “Rất đơn giản, chúng tôi dạy cô.”

Từ Ca bất đắc dĩ đi theo, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại.

 

Dưới ánh lửa, Hổ Ký dường như đã nói gì đó.

“Mau tới đây.”

“Đến đây.”

Điệu nhảy của bộ lạc nguyên thủy rất đơn giản, mọi người nhảy nhót tưng bừng, Từ Ca cười rạng rỡ, nhảy theo nhịp điệu.

Cô chơi rất vui vẻ, tiếng cười vang lên không ngớt. Cô còn cùng các cô gái đến cánh đồng hoa, những bông hoa tinh thảo rực rỡ trong màn đêm phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp.

Từ Ca đắm mình trong biển hoa, cúi xuống hái một bông.

Thu Nghiệp và những người khác vẫn đang gọi cô, cô đột nhiên rất nhớ Đại Xà, tạm biệt họ rồi một mình đi ra ngoài bộ lạc.

Dưới gốc cây bên ngoài cổng bộ lạc, Xà Khí đang dựa vào cây đếm sao. Ánh trăng thanh lãnh rơi trên người hắn, cô đơn không kể xiết.

Đột nhiên hắn cử động, tất cả những chuyện vừa rồi dường như chưa từng xảy ra.

Từ Ca nhìn thấy bóng dáng Đại Xà, lén lút đến gần, kết quả là chưa đến gần hắn đã bị phát hiện.

Cô cũng không để ý, đưa xiên nướng giấu sau lưng ra trước mặt Đại Xà, cười tươi như hoa: “Nếm thử đi, ngon lắm đấy.”

Đại Xà nhận lấy xiên nướng, ánh mắt dịu dàng: “Sao không chơi thêm chút nữa?”

“Vì anh đang đợi em mà.”

“… Anh mới đến một lúc thôi…”

“Cúi xuống.” Từ Ca vẫy tay với Đại Xà, cài bông hoa tinh thảo lên tai đối phương: “Em không tin đâu, Đại Xà ngốc.”

“Đại Xà, chúng ta về nhà thôi.”

Đuôi rắn bò trên mặt đất, lướt qua lá khô phát ra tiếng sột soạt.

 

Khu rừng bị bóng tối bao phủ âm u đáng sợ, cô nép vào lòng Đại Xà lại chỉ cảm thấy yên tâm.

Xung quanh bay lượn những đốm sáng lấp lánh, lúc cao lúc thấp, nhẹ nhàng, phiêu dạt, tựa như những chiếc đèn lồng, đẹp không thể tả…

Mới là lạ!

Từ Ca trợn to mắt, ai có thể nói cho cô biết con đom đóm to bằng bàn tay người trưởng thành này là cái quái gì vậy!

 

Cô còn có thể nhìn rõ cả lông trên mặt con côn trùng đó nữa! !

Sợ c.h.ế.t khiếp a a a a a a!

“Em nói cho anh biết Xà Khí! Tối nay nếu anh dám để một con côn trùng chạm vào một sợi lông của em thôi, thì cả đời này anh đừng hòng được hôn a a a a a a!”

Cô trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ nhất là côn trùng. Nếu để thứ này rơi lên người cô, cô có thể biểu diễn ngay màn mưa laze, à không, cô sẽ từ bỏ chính mình luôn!

Xà Khí cứng đờ, hôm nay hắn tìm kiếm xung quanh, vô tình phát hiện ra loài côn trùng phát sáng này.

 

Vốn cảm thấy rất đẹp, đặc biệt đi đường vòng đưa Từ Ca đến xem, biết đâu Từ Ca vui vẻ sẽ đồng ý sinh con cho hắn…

“À được rồi.”

 

Đại Xà hơi chột dạ, phóng thích uy áp, đom đóm lập tức bay xa khỏi họ.

Từ Ca lau mồ hôi lạnh toát vì sợ hãi, vỗ ngực, có chút cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

“Đây là lần đầu tiên em đến đây mà thấy côn trùng đấy. Vẫn là nhà mình tốt hơn, không nhìn thấy côn trùng.”

Đại Xà bày đầy cỏ đuổi côn trùng xung quanh hang ổ và cố tình dẫn Từ Ca đi gặp côn trùng:

 

“... Ừ, vẫn là nhà tốt hơn.”

Nhắc đến côn trùng, Từ Ca liền nghĩ đến cô bạn cùng phòng đại học của mình, cười khúc khích.

Cô liền than thở với Đại Xà: “Chỗ em vào mùa hè có rất nhiều côn trùng bay hút máu. Bạn em mua rèm che nắng không có lưới, có một con côn trùng bay vào, cô ấy đuổi đánh cả đêm không chết.

Ngày hôm sau bạn đời của cô ấy còn nói cô ấy chơi bời quá độ nên sắc mặt mới kém như vậy. Cô ấy nói đánh không c.h.ế.t côn trùng bay thì đánh con rệp thối xả giận, trực tiếp đánh cho bạn đời của cô ấy khóc luôn.”

“Chơi bời quá độ?” Đại Xà mờ mịt.

Từ này cô không tiện giải thích, Đại Xà lại cứ để ý, Từ Ca ho khan hai tiếng: “Chính là chính là… ý là ngủ không ngon.”

Trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng cũng về đến sơn động.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Vốn dĩ cửa hang hướng về phía mặt trăng, ánh trăng sẽ chiếu vào hang, nhưng vì lũ côn trùng vừa rồi, Từ Ca quyết định hạ rèm xuống.

Đợi Đại Xà nhóm lửa xong, trong hang trở nên sáng sủa, cô mới chú ý đến những thứ trong hang.

“Đây là... lúa!?”

Cô cầm bông lúa vàng óng trên tay, không dám tin nhìn Đại Xà.

Đại Xà thấy Từ Ca nhìn mình, liền nở nụ cười ngây ngô.

“Anh tìm thấy ở đâu vậy?”

Từ Ca cảm động rưng rưng nước mắt, sau này cô đã có lương thực chính rồi!

“Em miêu tả rất chi tiết, anh đi tìm thử, liền nhìn thấy.”

Hắn mất cả một ngày, chạy khắp nơi, nhưng may mắn là tìm thấy, Từ Ca thích là tốt rồi.

Từ Ca ôm ngực, hôn mạnh lên mặt Đại Xà. Cô nhìn thẳng vào mắt đối phương, vui vẻ cười nói: “Đại Xà giỏi quá, em yêu anh nhất.”

“Yêu?” Đại Xà đỏ bừng tai, đuôi không ngừng vẫy.

“Chính là thích hơn cả thích.”

Đại Xà hiểu rồi, hắn ôm chặt Từ Ca, dụi mặt vào mặt cô: “Vậy anh càng yêu em hơn.”