Đợi tóc Từ Ca khô hẳn, Đại Xà cẩn thận bế Từ Ca lên, dùng da thú bọc Từ Ca kín mít, nghiêm túc chỉ để lộ nửa khuôn mặt, tay kia chống chiếc ô lá sen vừa nhặt về.
Từ Ca vẻ mặt lúng túng, cô chỉ dầm mưa một chút thôi, người thật sự nên đi gặp vu y là người đang nằm hôn mê bất tỉnh kia kìa!?
"Đại Xà, đừng quên thủ lĩnh."
Từ Ca thấy Đại Xà sắp đi, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Đại Xà khựng lại, dùng đuôi rắn cuộn lấy Hổ Ký đang hôn mê, bò vào trong mưa.
Mùa mưa đến, các giống cái trong bộ lạc đều ở trong nhà, một phần giống đực ra ngoài săn bắt, còn một phần ở trong nhà chăm sóc giống cái. Con đường vắng vẻ bị bao phủ trong sương mù, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, đối với Đại Xà mà nói lại thuận tiện hơn nhiều.
"Đi thẳng, căn nhà trúc kia."
Đại Xà thu ô và đặt Hổ Ký ở bên cạnh cửa, vươn bàn tay thon dài khẽ gõ cửa.
Cốc cốc cốc…
Trong nhà truyền đến tiếng bước chân, Thụy Cách mở cửa, liền thấy một con rắn thú ôm thứ gì đó đứng ở cửa.
Cô cảnh giác lùi lại sau đó nở nụ cười: "Có chuyện gì không?"
"Thụy Cách, là em." Từ Ca giãy giụa muốn xuống, nhưng bị Đại Xà ôm chặt.
"Cô ấy dầm mưa."
Nghe thấy giọng nói của Từ Ca, Thụy Cách chưa kịp yên tâm đã giật mình.
Dầm mưa trong mùa mưa không thể xem nhẹ, nếu bị bệnh, mùa đông sẽ rất khó sống sót, bên trong ra hiệu cho Đại Xà vào nhà.
Đại Xà vào nhà, mới đặt Từ Ca xuống.
Từ Ca đứng trên mặt đất, bất đắc dĩ đỡ trán: "Không phải chỉ dầm mưa thôi sao, quan trọng không phải em là…" là thủ lĩnh.
Thụy Cách không đợi Từ Ca nói xong, nắm lấy cằm Từ Ca kiểm tra khoang miệng, xác nhận tạm thời không có vấn đề gì, múc một bát canh thuốc thường nấu trong mùa mưa.
"Em là giống cái sao có thể không quan trọng? Uống thuốc trước đi."
Từ Ca chỉ đành nhíu mày bị ép uống thuốc trước, chỉ là sau khi nếm thử một ngụm cô cũng không cần Đại Xà thúc giục liền uống cạn một hơi, là canh gừng!
Thụy Cách thấy cô uống xong, mới yên tâm nhận lấy bát.
"Thủ lĩnh ở ngoài kia kìa." Từ Ca cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, nhắc nhở hai người trong nhà.
Thụy Cách ngẩn ra, vội vàng chạy ra mở cửa Vu y đã gặp qua không ít người bị thương không nhịn được che miệng.
Hổ Ký dựa vào tường ngủ say, toàn thân dính đầy bùn đất cỏ dại, nhếch nhác không ra hình dạng gì.
Thụy Cách chưa từng thấy thủ lĩnh bị thương, huống chi là bộ dạng này, cô dùng sức kéo thủ lĩnh, nhưng thủ lĩnh không nhúc nhích chút nào.
Đại Xà thấy vậy nhấc Hổ Ký lên, đặt hắn vào trong nhà.
Từ Ca lập tức trợn to mắt, cô nhớ trước khi ra khỏi cửa không phải như vậy mà…
Vì trên người Hổ Ký quá bẩn, chỉ có thể lấy mấy chậu nước lau đi lớp bùn đất bên ngoài.
Từ Ca vừa định giúp một tay, lại bị Đại Xà giành trước một bước.
"Em dầm mưa rồi ngồi nghỉ ngơi đi, chuyện này để ta làm là được."
Giọng nói của Đại Xà không cho phép nghi ngờ, Từ Ca chỉ đành ngượng ngùng thu tay, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, thỉnh thoảng liếc nhìn tiến triển bên kia.
Ngoài cửa sổ, là cơn mưa liên miên không dứt, gió lạnh thổi qua khiến cửa trúc kêu cót két.
May mà trong nhà có gỗ đốt cháy, ánh sáng đỏ rực rỡ, cũng mang đến chút ấm áp.
Lau sạch bùn đất trên người, lộ ra nhiều vết thương trầy xước khiến người ta không nỡ nhìn. Thụy Cách khi bôi thuốc cho hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa, động tác lại không hề chậm trễ.
Từ Ca chột dạ không dám nhìn nhiều: "Anh ta sao rồi?"
"Trên người đều là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, chỉ là đang sốt."
Thụy Cách thu dọn đồ đạc, nhờ Đại Xà bế thủ lĩnh lên giường. "Chị đi sắc thuốc, Từ Ca, có thể giúp chị trông thủ lĩnh một lát không?"
"Được, ở đây có em và Đại Xà trông chừng, chị mau đi sắc thuốc đi."
Từ Ca gật đầu lia lịa, đợi Thụy Cách ra ngoài, mới đi đến bên cạnh Đại Xà nhìn người đang nằm trên giường.
Trên người hắn đắp da thú, làn da lộ ra ngoài được bôi thảo dược. Không biết đã ngâm trong nước bao lâu, các ngón tay đều trắng bệch nhăn nheo, mặt nóng bừng như lửa đốt, môi khô nứt nẻ trắng bệch, giống như gặp ác mộng, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng lẩm bẩm.
Từ Ca dùng mu bàn tay chạm vào trán Hổ Ký, nóng đến dọa người, ước chừng phải bốn mươi độ rồi, Từ Ca nhìn hắn ánh mắt cũng thương xót vài phần.
Tay vừa rời khỏi trán, lông mi Hổ Ký khẽ run rẩy, vậy mà mở mắt ra, đưa tay nắm lấy tay Từ Ca.
"Anh tỉnh rồi?" Từ Ca lúng túng rút tay ra, nhưng không rút ra được.
Đại Xà ở bên cạnh vẻ mặt u ám nhìn hai bàn tay đan vào nhau, xương cốt kêu răng rắc, đuôi không chút lưu tình quất lên.
Mu bàn tay kia lập tức có thêm một vết đỏ, Hổ Ký hít một hơi đau đớn, tay lại nắm chặt hơn.
"Đừng đi…"
Đôi mắt mờ mịt ngập nước, khuôn mặt vì sốt cao trở nên dịu dàng có vẻ đáng thương.
Từ Ca chỉ cảm thấy hoảng hốt, sợ tiếp tục tiếp xúc, bình giấm chua bên cạnh có thể lật tung nơi này.
Nể tình bạn đời của Hổ Ký có thể là đồng hương của cô và bốn tấm lụa kia, nhẫn nại nhẹ giọng an ủi: "Ta không đi, anh buông tay trước đi."
Hổ Ký lúc này sốt đến thần trí mơ hồ, mặc kệ bầu không khí hiện tại có kinh khủng thế nào cũng nắm chặt lấy Từ Ca không buông.
"Đau."
Từ Ca hết cách, tủi thân vỗ vỗ Hổ Ký, vào khoảnh khắc hắn buông lỏng tay lập tức rút tay ra.
"Bị thương rồi sao?" Đại Xà nghe thấy Từ Ca kêu đau, hoảng hốt nâng tay Từ Ca lên xem xét, toàn thân tỏa ra lệ khí.
"Không không không, lừa anh ta thôi."
Sợ Đại Xà một đuôi quất qua, Hổ Ký thật sự sẽ tiêu đời mất, Từ Ca vội vàng giải thích. Cô có chút bất đắc dĩ chọc chọc Đại Xà:
"Chúng ta đang ở địa bàn của người ta, đừng đánh anh ta nữa. Hơn nữa anh ta rất đáng thương, còn có một chuyện anh không biết."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Ước chừng phải bốn mươi độ rồi, có thể không đáng thương sao, ở chỗ cô đã có thể gửi giấy hẹn cho Diêm Vương rồi.
Đại Xà không hiểu nhìn Từ Ca.
Từ Ca hắng giọng, kể lại: "Rất lâu rất lâu về trước, khi đó bộ lạc này còn chưa thành lập, Hổ Ký vẫn còn là một cậu nhóc, có một ngày hắn nhặt được một giống cái, quyết định làm bạn đời của cô ấy.
Họ khai hoang trồng trọt nuôi gà nuôi vịt trải qua năm tháng dài đằng đẵng. Hắn vốn tưởng rằng hắn có thể yêu cô ấy cả đời, lại không ngờ trời có mưa gió bất thường, có một ngày giống cái của hắn vẫn lựa chọn rời bỏ hắn, trở về bộ lạc của mình."
Cô đoán như vậy.
"Hắn không phải xà thú, tại sao giống cái lại rời bỏ hắn?"
"Xem anh nói kìa? Nếu thật sự muốn đi thì ai quản hắn là thú nhân gì? Giống như anh là xà thú, nhưng em yêu anh, cho nên em sẽ không rời bỏ anh."
Đại Xà vẫy đuôi, tâm trạng rất tốt, lệ khí xung quanh nhất thời tan biến, ôm Từ Ca thân mật làm nũng.
Từ Ca dỗ dành Đại Xà xong, quay đầu đã nhìn thấy Hổ Ký vẫn luôn nhìn cô, cũng nhận ra ở trước mặt bệnh nhân ân ái hình như không tốt lắm, lập tức thu lại nụ cười rời khỏi vòng tay Đại Xà.
Hổ Ký khó khăn mở mắt nhìn cô, trong mắt xen lẫn vui buồn. Từ Ca không biết tại sao, luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô giống như đã quen biết cô rất lâu.
Thụy Cách lúc này bưng thuốc vào nhà, mơ hồ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.
Từ Ca đè nén cảm giác kỳ lạ kia xuống, thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không ở lại lâu, tạm biệt Thụy Cách rồi cùng Đại Xà trở về.