Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

Chương 42: TÔI KHÔNG THÍCH GIỐNG ĐỰC ĂN BÁM VỢ



Hoa cải dầu cao đến n.g.ự.c cô, thật sự cho cô cảm giác như đang ở trong đại dương.

Không có Xà Khí bên cạnh, ngay cả hoa cải dầu cũng đang cười nhạo sự nhỏ bé của cô.

Từ Ca mím môi, giơ ngón trỏ tay trái lên sờ cằm suy nghĩ, đầu tiên thử nhổ lên, sau đó thử bẻ ngang, nhưng đáng tiếc là thân cây giống như lò xo, dù Từ Ca có dùng sức thế nào cũng không bẻ được.

Cuối cùng cô đành phải dùng răng cắn, may mà dù là thực vật của thế giới khác cũng không chống lại được răng, mất đi sức phản kháng nên nhanh chóng bị cắn đứt.

Từ Ca thừa thắng xông lên, nhắm đến bông hoa cải tiếp theo, giống như một chú chuột hamster không ngừng làm việc.

...... Hây dô hây dô ......

Từ Ca ôm một bó hoa cải dầu mệt mỏi nằm bệt xuống đất, nhìn 'bầu trời' xanh biếc, xoa xoa hai má đau nhức, không khỏi hoài nghi nhân sinh.

Cái gì cũng to, không hẳn là toàn ưu điểm.

Khát quá, muốn uống trà sữa, sữa bò, nước ép dưa hấu......

Nước ép dưa hấu!

Từ Ca ngồi dậy, đôi mắt trong veo sáng ngời, khóe miệng chảy ra chất lỏng đáng ngờ: “Cái gì cũng to, vậy dưa hấu có phải là ăn bao nhiêu cũng được không!”

Mùa xuân mới đến, cô đã bắt đầu mong chờ mùa hè.

Phủi bụi trên quần áo, Từ Ca ôm hoa cải dầu nhảy chân sáo đi tìm Xà Khí.

Cành cây ban đầu bị Xà Khí quấn quanh đã vỡ thành từng mảnh rơi trên mặt đất, nhìn thấy Tử Ca đang đến gần, chóp đuôi cũng trở nên hoạt bát, nhanh chóng quấn lấy cô đặt lên vai.

Từ Ca chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt thay đổi, giây tiếp theo đã ngồi trên vai Xà Khí, phản ứng lại thì cười hì hì:

“Cũng khá thú vị đấy.”

Nhét hoa cải dầu vào trong bọc, Từ Ca đặt hai tay lên đỉnh đầu Xà Khí, ngắm nhìn phong cảnh trên đường.

“Con vẹt đâu rồi?” Từ Ca cuối cùng cũng nhớ đến thú nhân nhỏ bé kia, thế mà cô lại quên mất, không khỏi có chút áy náy. Rõ ràng cô đã hứa sẽ cho cậu ta đi nhờ một đoạn, kết quả bây giờ trên đường về bộ lạc lại quên gọi cậu ta.

“Tôi ở đây,” Vẹt bay ra từ chỗ khuất, nhìn một người một rắn có chút oán trách, “Bạn đời của cô nhỏ mọn quá, không cho phép tôi đến gần cô.”

Giống đực nhỏ mọn hay ghen tuông như vậy thường sẽ khiến tất cả thú nhân bất mãn, chim sẻ nói vậy cũng có vài phần may mắn, chuẩn bị xem giống cái nhỏ chỉ trích con rắn đáng ghét này.

Kết quả đợi một lúc lâu, chim sẻ không khỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh, sao giống cái này không có phản ứng gì?

Đối với Từ Ca mà nói đương nhiên không phải chuyện gì to tát, nếu Xà Khí cho phép cô mới không vui, đàn ông biết ghen mới đáng yêu.

“Cậu tên là gì?” Từ Ca cười híp mắt nhìn con vẹt trên không trung, thần thái lười biếng nhưng lại mang một vẻ đẹp khác.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Vẹt không khỏi cất tiếng hót, bay thấp xuống một đoạn: “Tôi tên Phượng Anh.”

“Thú nhân bên chỗ các cậu đều to như các cậu sao? Giống cái cũng to như vậy sao?” Từ Ca quá tò mò, đó có phải là vương quốc tí hon không?

Phượng Anh kiêu ngạo ngẩng đầu, một chiếc lông vũ trên đỉnh đầu tung bay trong gió: “Tộc Thải Phượng chúng tôi là tộc được thú thần yêu mến, không giống như các cậu, giống cái đương nhiên to như các cậu, nhưng giống cái ở chỗ chúng tôi còn có thể biến thành Thải Phượng giống như giống đực, cho nên không cần lo lắng chuyện giao phối.”

Từ Ca kinh ngạc há miệng, liếc nhìn Phượng Anh, sắc mặt kỳ quái: “Vậy cậu không phải dựa vào giống cái nuôi sao?”

Phượng Anh nghe cô nói vậy liền sốt ruột, vỗ cánh đến mức có thể nhìn thấy tàn ảnh: “Chúng tôi Thải Phượng rất dễ nuôi, một nắm thóc, vài miếng trái cây, thậm chí một bắp ngô là có thể nuôi sống!”

Thấy giống cái trên vai xà thú càng nghe càng nhăn mặt, còn có vẻ mặt quả nhiên là vậy.

Phượng Anh vắt óc thể hiện ưu điểm của mình: “Tôi, tôi còn biết ăn sâu hại, đuổi châu chấu phá hoại thóc! Lông của tôi mượt mà bóng bẩy, nhìn là thấy thích mắt...... Đúng rồi! Tôi còn chịu đòn giỏi, khi giống cái của tôi không vui có thể đánh tôi bất cứ lúc nào!”

Từ Ca cúi đầu nhìn bàn tay mình, rồi ngẩng đầu nhìn con chim còn chưa to bằng nắm tay cô, ha ha......

“Các cậu Thải Phượng còn có thể tìm ngoại tộc sao?”

Từ Ca không khỏi nghi ngờ, ngoài giống cái của tộc Thải Phượng, ai có thể chấp nhận chênh lệch hình thể này?

Phượng Anh lúc gật đầu lúc lắc đầu: “Giống cái của chúng tôi có thể tìm thú nhân khác, giống đực chỉ tìm giống cái cùng tộc, nhưng cô đã giúp tôi, cô còn xinh đẹp, cho nên tôi nguyện ý làm giống đực của cô!”

Từ Ca an ủi Xà Khí đang bắt đầu bồn chồn, uyển chuyển từ chối: “Thôi bỏ đi, tôi không thích giống đực ăn bám.”

“Ăn bám?” Phượng Anh lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, không khỏi cao giọng.

“Chính là giống đực phải để giống cái nuôi.” Từ Ca mỉm cười giải đáp thắc mắc.

Xà Khí cười nhạo liếc nhìn Phượng Anh, vui vẻ thè lưỡi: Không thích giống đực phải để giống cái nuôi = thích giống đực nuôi cô ấy = thích hắn.

Phượng Anh nghẹn họng, im lặng bay theo sau họ, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Thôi được rồi, các tộc trên cạn các cậu không thể hiểu được cái hay của tộc Thải Phượng chúng tôi. Vậy giống cái, cô muốn tôi cảm ơn cô thế nào?”

Từ Ca đã quen với phẩm chất biết ơn báo đáp của thú nhân, nhưng mỗi lần vẫn không khỏi cảm thán: “Lần sau cậu đi qua đây có thể mang cho tôi ít thóc được không? Để đáp lại, sau này cậu lạc đường tôi đều sẽ dẫn cậu đến bộ lạc An Sơn.”

“Được!” Phượng Anh gật đầu lia lịa, tâm trạng tốt lên lại không nhịn được bắt đầu quảng bá bộ lạc của mình, “Giống cái của tộc chúng tôi xinh đẹp hơn nhiều so với giống cái trên cạn, chỉ kém cô một chút...... Có điều tôi là lần đầu tiên gặp giống cái trên cạn xinh đẹp như cô, cô thật sự không phải là giống cái của tộc chim hay tộc người cá sao?”

Từ Ca thầm kiêu ngạo, ngày nào cô cũng dưỡng da, trên mặt không nhìn kỹ căn bản không nhìn thấy lỗ chân lông.

Mấy vạn tệ tiền dưỡng da không phải bôi uổng phí, sao có thể không xinh đẹp.

“Giống cái của chúng tôi phần lớn thời gian vẫn rất dịu dàng, chỉ thỉnh thoảng không vui mới đánh bạn đời. Nhưng giống đực của tộc Thải Phượng chúng tôi rất chịu đòn, thể trạng của tôi cũng được coi là xuất sắc trong bộ lạc, có rất nhiều giống cái thích đấy!”

 

Cho nên tiêu chuẩn chọn bạn đời của giống cái tộc Thải Phượng là chịu đòn giỏi?

Từ Ca cong khóe mắt, nghe Phượng Anh lải nhải không ngừng.

Con đường phía trước cành lá rậm rạp, ngồi trên vai Xà Khí khiến cô phải cúi gập người, đi được một đoạn ngắn, Từ Ca không thoải mái vặn cổ. Suy nghĩ một lúc vẫn vỗ vỗ Xà Khí chỉ xuống đất ý bảo mình muốn xuống.

Xà Khí  đặt Từ Ca xuống, buộc bọc đồ trên tay lên lưng, giải phóng đôi tay nắm lấy tay Từ Ca.

Gặp con cú mèo đang ngủ say trong hốc cây, Từ Ca nín thở đến gần. Lông của cú mèo và màu vỏ cây rất giống nhau, nếu không phải Từ Ca dọc đường đều đang chơi đùa, sẽ không ai chú ý đến con cú mèo hòa nhập với thiên nhiên này.

Phượng Anh thấy một người một rắn đứng trước cây, dứt khoát cũng bay qua quan sát, cậu ta ngược lại muốn xem xem con chim này có gì hay, lông còn không đẹp bằng cậu ta.

Xà Khí  sợ Từ Ca không nhìn rõ, đỡ m.ô.n.g Từ Ca để cô dễ dàng tiếp xúc với cú mèo.

Từ Ca sờ sờ mũi, cũng không từ chối, thăm dò đưa ngón tay ra, mềm mại ấm áp, cảm giác rất tốt.