Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

Chương 48: HỔ KHẮC RỜI ĐI



Phượng Anh bĩu môi: "Ánh mắt ngươi nhìn cô ấy đang nói cho ta biết ngươi thích cô ấy."

Hổ Khắc nhìn về phía những con hổ khác, sau khi mỗi con hổ đều gật đầu khẳng định, hắn cúi đầu nhìn khối gỗ dần thành hình trong tay.

Là Từ Ca…

Lông mi hắn khẽ run, im lặng hồi lâu.

Sự yên tĩnh hiếm có khiến tất cả mãnh thú ở đó không được tự nhiên, ánh mắt đều đổ dồn vào Phượng Anh.

Móng vuốt của Phượng Anh nhảy hai cái tại chỗ, đang định mở miệng.

"Ngày mai xuất phát đi."

"Đi đâu?" Phượng Anh nghiêng đầu.

Ngón tay Hổ Khắc vuốt ve khối gỗ: "Phía đông, đưa ngươi về bộ lạc."

Phượng Anh đầy bụng nghi vấn không biết nói thế nào, nghẹn một lúc lâu: "Ồ, được, vậy tối nay có thể chuẩn bị cho ta ít hạt thông không?"

.

Hoàng hôn dần mờ nhạt, bầu trời đầy ráng chiều cũng nhạt dần mất đi màu sắc.

Từ Ca ôm lấy Đại Xà, vùi đầu vào cổ Đại Xà: "Đại Xà, anh phạm quy quá rồi."

Vòng tay của Xà Khí rất an toàn, cánh tay cũng luôn ôm chặt lấy cô.

"Phạm quy?" Xà Khí đã không còn lạ gì với những từ mới mẻ thốt ra từ miệng Từ Ca, hắn thè lưỡi rắn, trong không trung không có mùi khó chịu.

"Thích." Thích Đại Xà, thích sự thiên vị này, còn muốn nhiều hơn nữa...

Từ Ca cắn vào cổ Đại Xà, răng khẽ cọ vào da thịt.

Đại Xà khựng lại, tiếng thở dần trở nên nặng nề.

Cô nhả ra, vết đỏ tươi càng thêm rõ ràng dưới làn da như ngọc.

Từ Ca tặc lưỡi một tiếng, dùng sức cọ vào mặt Đại Xà, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử: "Đại Xà, em thật sự rất thích anh, anh thích em thêm chút nữa đi."

Xà Khí ấn đầu Từ Ca, thân rắn cuộn tròn cực nhanh, bò về hang động của bọn họ ở sau núi.

Dưới bầu trời đầy sao, nhuốm màu khát khao bình minh.

.

"Hửm?"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Lang Nguyên khịt mũi, cái đuôi phía sau nhẹ nhàng quét qua mặt đất.

Bạch Lan ngồi trên gốc cây, chân trần giẫm lên bụng sói trắng để sưởi ấm, nghe thấy tiếng của Lang Nguyên, đôi mắt đẹp liếc nhìn: "Sao vậy?"

Lang Nguyên trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, rồi ngửi ngửi mặt đất.

Bạch Lan lại cứng đờ người, mang theo vài phần run rẩy:

"Ngươi nói gần đây có mùi của rắn?"

Bạch Lan cô sợ nhất là Xà thú.

Ba con sói trắng khác nhanh chóng đến gần Bạch Lan an ủi.

Lang Nguyên quay đầu lại, lập tức đau lòng không thôi, ánh sáng mờ ảo lóe lên, biến thành người đàn ông tuấn tú, một chân giẫm lên con sói trắng trên mặt đất, nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Lan: "Đừng sợ, có ta ở đây."

Con sói làm thảm trên mặt đất kêu gào thảm thiết, giãy giụa bò ra.

Mấy sợi lông sói vẫn còn dưới chân Lang Nguyên, Lang Cửu nhe răng gầm gừ, đôi mắt ánh lên sắc xanh lục u ám trong đêm tối.

Bạch Lan bình tĩnh lại, cũng thấy vô cùng bất lực, gõ nhẹ lên đầu Lang Nguyên, giọng điệu dịu dàng: "Ngươi vô duyên vô cớ, trêu chọc A Cửu làm gì?"

Lang Nguyên hừ một tiếng bất mãn, nở nụ cười khiêu khích với Lang Cửu, giây tiếp theo chúng đã quấn lấy nhau ẩu đả.

Những con sói trắng còn lại không một con nào đi can ngăn, một con lật ngửa bụng thay thế đệm chân, một con vây quanh Bạch Lan sưởi ấm cho nàng, còn có một con làm nũng dụi đầu vào tay nàng.

Đợi hai con sói kia tách ra, Bạch Lan do dự mở miệng: "Là mùi của hắn sao?"

Lang Nguyên vẫn ở dạng thú, Bạch Lan không nhìn ra được biểu cảm của hắn, chỉ nghe thấy giọng hắn có chút không chắc chắn: "Rất nhạt, còn có mùi của những động vật khác."

Lang Cửu thấy Bạch Lan có vẻ thất thần, suy nghĩ một chút rồi hỏi ý kiến Bạch Lan: "Có muốn tìm qua đó xem không?"

Lang Nguyên trừng mắt nhìn Lang Cửu tỏ vẻ không tán thành: "A Lan nàng ấy sợ rắn nhất, chúng ta phải đi đường vòng, ngươi muốn đi..."

"Đi xem thử đi." Bạch Lan ngắt lời Lang Nguyên, ngồi lên lưng con sói trắng đang làm nũng dưới tay mình.

Lang Nguyên hết cách, đành cùng Lang Cửu đánh hơi mùi hương trên mặt đất.

Bọn họ đi một đường đến hậu sơn, nhìn thấy một đống xương trắng bên bờ sông.

Lang Nguyên đạp một cước vào Lang Cửu, Lang Cửu tức giận xông đến đống xương trắng ngửi ngửi: "Là xà thú."

Bạch Lan trông có vẻ căng thẳng, túm lấy lông sói dưới thân, truy hỏi: "Là hắn sao?"

Lang Cửu ấp úng nói: "Quá lâu rồi, ít nhất là trước mùa mưa, còn lẫn với khí tức của rất nhiều dã thú."

Lang Nguyên cười khẩy: "Không có gì cả."

Lang Cửu xù lông, hung hăng nói: "Vậy ngươi đến mà ngửi!"

Lang Nguyên không muốn đến gần những thứ bẩn thỉu, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng của bạn lứa, hắn cũng mềm lòng không nói ra được lời từ chối, đành phải tiến lên ngửi kỹ đống xương.

"Là hắn sao?"

"Không phải." Lang Nguyên nhảy một cái nhẹ nhàng đến bên cạnh Bạch Lan, ánh mắt thản nhiên liếc qua Lang Cửu.

Lang Cửu không dám tin, đi vòng quanh đống xương ngửi cẩn thận một lượt, ngửi đến mức mũi bắt đầu đau mà vẫn không ngửi thấy mùi của 'hắn', móng vuốt cào trên mặt đất, đành phải theo sau bầy sói trắng.

"Ngươi làm sao ngửi ra được?" Lang Cửu tiến đến gần Lang Nguyên truy hỏi.

Lang Nguyên cũng không nói cho hắn biết, nhanh chân kéo giãn khoảng cách.

Đồ đần, A Lan thích nghe gì thì nói cái đó, dù sao thì bọn họ cũng không gặp lại con rắn con kia.

.

Ánh nắng ban mai rải khắp mặt đất, chim chóc vỗ cánh hót líu lo, các loài động vật cũng chui ra khỏi hang ổ bắt đầu một ngày làm việc.

Trong hang đá ở hậu sơn, Từ Ca chậm rãi mở mắt, sau đó vươn vai một cái, vỗ tay lên người Xà Khí.

"Tỉnh rồi?" Giọng nói của Xà Khí vang lên bên tai, rất dễ nghe.

"Cơm đâu, cơm đâu." Từ Ca trở mình, dụi dụi mắt, bụng đói kêu thành tiếng.

"Muốn ăn gì?" Xà Khí xuống giường đá, nhìn người trên giường đang mơ màng mà bật cười.

"Tùy tiện làm chút trứng luộc, cháo thịt băm, cho em  ít hoa quả là được." Từ Ca chống đỡ thân thể đau nhức, gì cũng được, bây giờ cô đói đến mức có thể đuổi theo bò mà gặm.

Xà Khí đưa tới những quả mọng hái được vào buổi sáng và bạc hà, cưng chiều xoa đầu Từ Ca: "Được."

Hắn đi vào rừng săn mồi, ra tay nhanh chóng hung mãnh, con hươu nhỏ dưới sự quấn siết của thân rắn chỉ giãy giụa một lúc rồi im bặt, nhưng hắn không hề có sự thỏa mãn khi bắt được con mồi, ngược lại ánh mắt ảm đạm.

Càng ngày càng gần, cái mùi hương quen thuộc kia.

 

Mãi đến khi mặt trời lên cao, Từ Ca mới cùng Xà Khí trở về bộ lạc.

Từ xa đã nhìn thấy một người đứng trước cửa nhà mình, Từ Ca nghi hoặc nhìn về phía Xà Khí, mà Xà Khí đối diện với ánh mắt của Từ Ca cũng lắc đầu, chỉ là tăng nhanh tốc độ.

"Hổ Khắc? Sao ngươi lại đến đây? Có phải hôm qua có gì chưa nói rõ không?"

Hổ Khắc xoay người, nhìn thấy bọn họ liền cong khóe miệng:

"Hôm nay ta đi, đến từ biệt với ngươi."

"Nhanh vậy sao? Không đợi phiên chợ qua đi sao? Cũng sắp rồi."

Từ Ca kinh ngạc thốt lên, nếu cô nhớ không lầm, Thụy Cách nói hắn mới trở về không lâu...

Tính kỹ lại cũng chưa được một tuần.

Tai Hổ Khắc cụp xuống, nghe thấy lời cô nói cũng chỉ khẽ run lên, giọng hắn có chút khàn khàn, giống như cả đêm không ngủ: "Vừa hay bộ lạc mấy ngày nay không có việc gì, Phượng Anh hắn cứ luôn nhắc đến tộc nhân, nghe hắn nói đảo lớn ở đại dương hoàn toàn khác với đại lục nên muốn đi xem thử... Còn về phiên chợ, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, không sao cả."