Mà người nhà tổ Lưu gia không chỉ không ngăn cản, còn theo sau nhìn, nếu thấy người trong thôn nhìn sang, Tiêu thị bèn nói một câu: “Trẻ con không nghe lời, tôi dẫn nó ra đây.”
Nhưng nói thì nói vậy, Tiêu thị lại không hề có ý ra tay, mà những người khác ở nhà tổ lại mắt phát sáng đánh giá bố cục căn phòng, chỉ thiếu không trực tiếp viết hai chữ “chảy dãi” lên mặt.
Vì mọi người đều tò mò bố cục phòng của Lưu Ly, cho nên dù chưa đến giờ cơm, người trong thôn đã tới từ sớm.
Lưu Vượng Vĩ thực ra không quá hứng thú với số sách này, chủ yếu cậu cảm thấy anh họ hai của mình biết đọc sách, đồ ăn ngon trong nhà đều cho anh, vậy nếu phòng cậu có nhiều sách thế này, có phải cũng sẽ trở thành người đọc sách, đồ ngon trong nhà cũng sẽ có phần của cậu?
So với sách, Lưu Vượng Vĩ càng có hứng thú với ná và kiếm gỗ, trực tiếp cầm trong tay chơi thích không buông.
“Không được, phòng này phải làm thư phòng của anh hai cháu.” Lưu Trần thị không cần suy nghĩ đã cự tuyệt lời của cháu nhỏ mình.
Số sách trên kệ kia có sẵn, có những quyển sách này, không chừng cháu trai bảo bối của bà ta năm sau thật sự có thể đỗ cử nhân về làng.
Lưu Vượng Vĩ bị cự tuyệt lại không thất vọng, dù sao thứ cậu nhìn trúng thực ra chỉ là ná và kiếm gỗ trong tay mà thôi.
Ừ, còn có chiếc giường êm ái kia.
Lưu Vượng Vĩ nghĩ, ánh mắt liền rơi trên chiếc giường bên cạnh.
Chỉ là Lưu Vượng Vĩ không để ý, Tiêu thị lại vô cùng bận tâm: “Mẹ, phòng này lớn như vậy, cho Kim Vĩ làm thư phòng có phải quá không?”
Trên thực tế, Tiêu thị muốn nói là lãng phí, nhưng bà ta không dám.