Xuyên Không Được Nắm Đại Quyền, Hộ Quốc Trưởng Công Chúa

Chương 15



Mẫu phi ôm ta khóc không thành tiếng.

Vành mắt An Bình đỏ bừng, An Bình mấy lần không dám tin người bị đưa đi hòa thân là ta.

Cẩu hoàng đế chẳng phải vẫn luôn nhìn ta khó chịu sao? Sao không đưa ta đi chịu khổ, mà lại là ngươi chứ?

Vân Hạ Tương Tư

An Bình nói xong liền đứng dậy muốn đi tìm hoàng thượng, muốn thay ta hòa thân.

Ta nhanh tay lẹ mắt, giữ An Bình lại, An Bình không kìm được nữa, òa lên khóc.

Sau khi tiền hoàng hậu băng hà, An Bình chưa từng rơi lệ vì ai nữa.

Ánh mắt An Bình nhìn ta chất chứa thương xót và  đau lòng , nói:

Lục Tĩnh Nguyệt, đêm nay ta sẽ bảo Lý đại phu tăng liều lượng độc dược g.i.ế.c hắn! Chỉ cần hắn chết, ngươi sẽ không phải đi nữa, ta không muốn ngươi đi, kiếp trước ngươi sống chưa quá mười sáu tuổi, ta không muốn kiếp này ngươi lại đi vào vết xe đổ!

Hoàng thượng đã đồng ý thỉnh cầu của ta, ta vốn đã tự an ủi mình xong rồi.

Kết quả vì hai người, tâm trạng nặng nề của ta lại trở về ban đầu.

Thật sự không nỡ rời xa mẫu phi và An Bình!

Ta nhíu mũi cay xè, lắc đầu nói:

Không được, hiện giờ triều đình bất ổn, Đại Thương rình rập, Hoàng thượng mà băng hà, Tĩnh triều nhất định đại loạn. Ta sẽ đến Đại Thương thăm dò tình hình trước, chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ báo cho tỷ tỷ, khi đó tỷ  hãy ra tay.

An Bình mím môi suy nghĩ một hồi, thấy cũng có lý, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Dù sao làm công chúa nước mất còn thê thảm hơn làm công chúa hòa thân.

Thời hạn một tháng ước định với Đại Thương nhanh chóng trôi qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đêm trước ngày lên đường, An Bình sợ ta ngủ không ngon, chu đáo đến Thái Y viện lấy thuốc an thần, khiến ta vô cùng cảm động.

Ta không chút đề phòng uống cạn, tầm mắt trước mắt lập tức trở nên mơ hồ, ta mơ màng nghe thấy An Bình nói với ta "xin lỗi", sau đó liền bất tỉnh.

Khi ta tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Ta đang mặc y phục của An Bình, nằm trên giường của An Bình, còn An Bình thì không thấy đâu.

Mẫu phi tóc tai rối bời, loạng choạng chạy vào, nói với ta: "A Nguyệt, hỏng rồi hỏng rồi, An Bình thay con đi hòa thân rồi!"

Vì muốn mọi việc chu toàn, xem ra An Bình cũng hạ thuốc mê cho mẫu phi.

Ta vội vàng sai người chuẩn bị ngựa, định đuổi theo, đổi lại với An Bình.

An Bình tuy có bản lĩnh, nhưng tính tình nóng nảy, chuyến đi này gian nan trùng trùng, e là sẽ chịu nhiều khổ cực.

Thế nhưng, khi ta thúc ngựa phi đến cửa cung, lại bị Lâm công công chặn lại.

Hắn nói: "Công chúa, ai đi hòa thân cũng như nhau, ý của bệ hạ là cứ để vậy."

Ta nghiến răng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hỏi:

Thật sự như nhau sao? Hoàng thượng căm hận người xuyên không, kỳ thực cũng e sợ người xuyên không, hoàng thượng cho phép ta sống, nhưng sẽ không để An Bình sống. Lâm công công, mệnh lệnh mà đám tử sĩ kia nhận được, đã đổi thành đến Đại Thương liền g.i.ế.c An Bình có phải không?

Công chúa Tĩnh triều c.h.ế.t trên đất Đại Thương, Đại Thương dù thế nào cũng phải cho Tĩnh triều một lời giải thích.

Vừa có thể trừ bỏ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, lại có thể đổ tội cho Đại Thương, một mũi tên trúng hai đích, thảo nào hoàng thượng lại để mặc An Bình thế thân.

Thấy kế hoạch bại lộ, Lâm công công im lặng, cúi đầu không dám nhìn ta.

Cảm giác bất lực dâng trào, ta vô cùng hoảng loạn.

Đợi đến khi An Bình thật sự đến Đại Thương, thì tất cả đều không thể vãn hồi, ta biết thời gian dành cho ta và An Bình không còn nhiều nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com