Xuyên Không Niên Hạn Khó Khăn, Y Sinh Mang Hệ Thống Đổi Đời

Chương 102: Rượu này sao lại mạnh thế!



Nhà nông, ai chẳng quanh năm tất bật từ đầu năm đến cuối năm?

Cho dù là mùa nông nhàn, cũng có vô vàn chuyện vụn vặt!

Bận rộn không ngừng! Căn bản là chẳng thể xong xuôi!

Hai năm nay thời tiết không tốt, nghèo đến độ khó sống cũng đành, lại còn mệt mỏi hơn.

Ai chẳng vội vàng ăn xong bữa cơm, rồi lên núi đào rau dại, tìm thảo dược?

Lại còn làm sáu ngày nghỉ một ngày…

Thật đúng là nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này!

Triệu viên ngoại trong thôn vốn là người hào sảng, giúp ông ta làm việc, làm ba mươi ngày có thể nghỉ một ngày, việc nhà ông ta đều là người trong thôn tranh nhau làm.

Thế nhưng hiện giờ, làm công ở chỗ Lục gia lão tam, lại có thể làm ba mươi ngày nghỉ bốn ngày!

Điều quan trọng nhất là, một tháng nghỉ bốn ngày, lại còn có thể nhận tám trăm văn tiền!

Đừng nói toàn bộ Hữu Phúc Thôn chưa từng có chuyện tốt như vậy, ngay cả mười dặm tám hương xung quanh, e rằng cũng chưa từng có chuyện tốt như vậy!

Không dám nghĩ, chuyện tốt như vậy lại cứ thế rơi xuống đầu họ!

Đừng nói chuyện nấu rượu không được nói ra ngoài, ngay cả chuyện tiền công và nghỉ bốn ngày này cũng không thể tùy tiện nói với người khác trong thôn!

Chuyện này nếu để người khác biết được, không biết sẽ phải ganh tỵ đến mức nào!

Mỗi ngày lên núi đào bới tới lui, có thể đào được mấy đồng tiền?

Một tháng có tám trăm văn này, cả nhà không cần lo lắng bị đứt bữa nữa rồi!

Mọi người xoa tay hăm hở, nhao nhao bày tỏ nhất định sẽ xắn tay áo lên mà cố gắng làm việc!

Lục Hữu Phượng đã sớm mua Cẩm nang chỉ dẫn phương pháp nấu rượu cổ truyền từ Thương Thành.

Thấy lòng người phấn chấn, nàng nhân cơ hội giảng giải những điểm cốt yếu của việc nấu rượu cho họ một lần.

Sau đó, nàng dẫn mọi người đến nhà bếp ở nhà nói thật, nhiều người chen chúc trong một căn nhà bếp vừa rách nát vừa nhỏ hẹp như vậy, lại còn khí thế hừng hực, cảnh tượng trông có phần buồn cười.

May mà Lục Hữu Phượng là người ít khi động lòng cười, nàng chỉ thoáng có cảm giác kỳ quái, rất nhanh đã bình tĩnh lại, chỉ vào bộ công cụ chưng cất đặt làm riêng, giới thiệu: “Đây chính là công cụ chính để chúng ta nấu rượu sau này.”

Vì các công đoạn trước khi nấu loại rượu này và công đoạn nấu trọc tửu tương tự nhau, mười nữ công nhân được tuyển đều từng nấu trọc tửu, nên các công đoạn trước không cần học hỏi nhiều.

Trọng điểm mà họ cần làm quen là ở khâu chưng cất.

Lục Hữu Phượng trước tiên nói rõ công đoạn chưng cất một lần, sau đó, theo các công đoạn, từng bước thực hành.

Bộ công cụ chưng cất này vừa mới hoàn thành, nàng cũng chưa biết liệu có thể thuận lợi đưa vào sử dụng hay không.

Chỉ có thể thử nghiệm.

Nếu có thể chưng cất rượu thành công, lát nữa nàng có thể để vị thợ mộc này tiếp tục làm thêm chín bộ công cụ chưng cất như vậy.

Vì lý do xây dựng xưởng, Lục gia hiện giờ lại mời thêm mười thợ xây và năm thợ mộc.

Thợ thủ công trong thôn không đủ, Vương Phúc Quý còn đi mời cả thợ xây và thợ mộc ở thôn ông ngoại y đến.

Nghe nói là trả công theo ngày, lại còn được ăn ngon, các thợ thủ công ở thôn lân cận đều rất sẵn lòng đến.

Vốn dĩ nếu bộ công cụ chưng cất này làm tốt, nàng có thể cho những thợ mộc khác cũng tham gia chế tác.

Nhưng, xét đến việc, thêm một người làm thì thêm một phần rủi ro bị truyền ra ngoài, nàng quyết định chỉ để một mình vị thợ mộc này làm.

Hơn nữa, nàng từ đầu đến cuối đều không nói cho vị thợ mộc này biết, bộ công cụ đặt làm riêng dùng để làm gì.

Bao gồm cả hiện tại, khi nàng dẫn những công nhân mới tuyển này diễn giải quy trình thao tác, đều là đóng chặt cửa nhà bếp.

Nóng thì thật là nóng!

Nhưng, có những nỗi khổ nên chịu vẫn phải chịu.

Vị thợ mộc kia chỉ cần không xem quy trình diễn giải, chỉ riêng việc làm một bộ dụng cụ như vậy, khả năng cao là sẽ không đoán ra được công dụng.

Hơn nữa, nàng vừa mới thu hồi lại bản vẽ kia.

Cẩn tắc vô áy náy.

Nếu đã quyết định biến Hữu Phúc Thôn thành Mao Đài Trấn thời cổ đại, vậy thì phải cẩn thận gấp bội.

Lần này, nàng không chỉ vì bản thân, không chỉ vì Lục gia, mà là vì hạnh phúc của toàn bộ Hữu Phúc Thôn mà chiến đấu.

Nàng đang làm một việc rất lớn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa nghĩ đến việc thôn dân Hữu Phúc Thôn hiện giờ tin tưởng mình như vậy, nàng liền cảm thấy gánh nặng trên vai mình lại nặng thêm vài phần.

Nàng trước tiên trải lá tre đã chuẩn bị sẵn vào nồi lớn, đổ bã rượu vào nồi, nén chặt, làm xong lỗ thoát khí thì thêm lu chưng cất vào, dùng ống tre nối với lu làm mát.

Sách nói, không được để lọt khí, nếu lọt khí sẽ ảnh hưởng đến hương vị và độ ngon của rượu.

Để không bị lọt khí, Lục Hữu Phượng đặc biệt tìm những mảnh vải vụn còn sót lại sau khi may quần áo quấn chặt chỗ nối, bên dưới đặt một vò rượu.

Trước đây nàng đã mua hai cái chum trong Thương Thành, đắt đỏ vô cùng.

Lần này thì nàng đã học khôn hơn, đặc biệt mua về những vò rượu bình thường ở trong thành.

Hôm nay khi nàng đi mua vò rượu, đã nói với chưởng quầy rằng muốn khắc thêm mấy chữ “Hữu Phúc Tửu” lên loại vò gốm này.

Chưởng quầy nói, vò rượu mua phải có số lượng lớn mới có thể khắc chữ.

Vì khắc chữ cần phải làm lại phôi.

Nàng liền đặt ba ngàn cái, hẹn trước với chưởng quầy rằng tạm thời trong nhà không có chỗ để, mỗi lần chỉ lấy một trăm vò rượu về.

Lục Hữu Phượng để Thiết Đản nương giúp đốt lửa.

Nàng dẫn mọi người một bên quan sát lửa.

Có lẽ là do nồi rượu đầu tiên, Lục Hữu Phượng lại hơi căng thẳng.

Mấy người khác, cũng mắt không chớp, chăm chú nhìn chằm chằm vào lu chưng cất.

Đốt một lúc lâu, cuối cùng, miệng ra rượu bắt đầu nhỏ giọt rượu xuống.

Mọi người phấn khích, nhao nhao kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ như vậy là đã thành công rồi sao?”

Lục Hữu Phượng nhìn số rượu chảy ra, quả nhiên rất trong vắt.

Chỉ là không biết hương vị ra sao.

Nàng theo nội dung trên sách vội vàng thêm nước vào lu chưng cất, tiếp tục nấu.

Sau đó nàng chạy đi lấy một cái chén đến, hứng được lưng chén nhỏ, thử một chút

Rượu không những trong suốt, mà hương vị cũng cực kỳ tuyệt vời.

Ngọt ngào thanh khiết, hương thơm nồng nàn.

So với trọc tửu ở nơi này mà nàng thử hôm qua tại Đại Hữu Thực Tứ, hương vị tốt hơn không chỉ một chút.

Bộ công cụ chưng cất này xem như đã chế tạo thành công.

Nàng dám khẳng định, đến lúc đó dùng loại rượu này để pha chế quả tửu, chắc chắn sẽ áp đảo tất cả rượu của các tửu quán trong toàn bộ An Thành.

Hơn nữa, không ai có thể làm giả.

Độ cồn của rượu chưng cất sẽ cao hơn rất nhiều so với trọc tửu ở nơi này.

Nàng đọc sách thấy nói, loại rượu này nếu để nửa năm rồi uống, hương vị sẽ càng thêm tuyệt hảo.

Hơn nữa, càng để lâu càng thơm.

Những người khác thấy Lục Hữu Phượng nhấp từng ngụm rượu nhỏ, không khỏi nuốt nước bọt.

Rượu này ngửi đã thấy thơm vậy, hương vị chắc hẳn cũng rất tuyệt vời.

Lục Hữu Phượng nhìn họ, lấy cốc, rót cho mỗi người một cốc may mà gần đây nhà xây nhà mới, nhiều người ăn cơm, nàng sắm thêm cốc và bát mới.

Lục Hữu Phượng nhìn họ, lấy chén, rót cho mỗi người một chén may mắn thay gần đây trong nhà xây nhà mới, người ăn cơm nhiều, nàng đã sắm thêm chén bát mới.

Nếu không, thật sự không có nhiều chén đến vậy.

“Khụ! Khụ khụ…”

“Rượu này sao lại mạnh đến thế!” Chỉ một ngụm nhỏ, Vương Phúc Quý đã ho đến đỏ bừng mặt.

Hữu Phúc Thôn xưa nay nghèo khó, rất ít người thường xuyên uống rượu.

Trước đây khi thời tiết tốt, vào dịp đãi khách, Tết, lễ hội, mọi người thỉnh thoảng sẽ uống chút rượu.

Hai năm nay, theo thời tiết không tốt, nhiều người đã lâu không uống rượu rồi.

Cộng thêm rượu này lại có độ cồn cao hơn trọc tửu, nên Vương Phúc Quý uống một ngụm như vậy, lập tức bị sặc.

“Rượu như vậy mới là hảo tửu.” Lục Hữu Phượng cười nói, “Các ngươi uống từng ngụm nhỏ thôi, đừng để say.”