Ngũ thị vừa khóc vừa lén lút lắng nghe lời bàn tán của mọi người, thấy ai nấy đều có vẻ nghiêng về phía mình đôi chút, lập tức khóc ré lên dữ dội hơn:
“Lý chính, xin người, ngàn vạn lần đừng đuổi chúng ta ra khỏi Hữu Phúc thôn. Phu quân ta dù có lầm lỗi, tội cũng không đến mức này a! Điều này chẳng khác nào muốn lấy mạng của chúng ta sao…”
Lục Đại Toàn âm trầm nhìn Lục Hữu Phượng, không nói một lời.
Tối qua đã khóc lóc, đã cầu xin rồi, rõ ràng Lục gia không hề có bất kỳ tổn thất nào, nhưng vẫn không chịu bỏ qua cho hắn…
Vì vậy, hôm nay, trước mặt bà con chòm xóm, hắn đã không còn muốn nói thêm gì nữa.
“Được rồi, các ngươi về thu xếp đồ đạc đi, trước giờ Mùi hôm nay phải rời khỏi thôn. Lục Đại Toàn có thể đi một mình, cũng có thể cả nhà cùng đi. Suy nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm ta để xin giấy chứng nhận.”
Lý chính nói xong, nhìn xung quanh mọi người, trầm giọng quát:
“Mọi người đừng cho rằng việc trách phạt Lục Đại Toàn là quá nặng. Sau này, các vụ trộm cắp ở Hữu Phúc thôn nhất định phải xử lý nghiêm khắc. Đội tuần tra cũng sẽ tăng cường tuần tra. Đây không phải chuyện nhỏ, cũng không phải chuyện của một người. Các ngươi hãy nghĩ xem, nếu có kẻ trèo tường vào nhà, trộm tiền của gia đình các ngươi, các ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, sẽ không còn cảm thấy trách phạt quá nặng nữa. Mọi người hãy dẹp bỏ những suy nghĩ xấu xa kia đi. Hãy làm việc chăm chỉ, cần cù làm giàu. Đừng ghen tị với người khác, cũng đừng nghĩ đến việc kiếm tiền bất chính.”
Những người vừa rồi còn đang nói chuyện sôi nổi, chợt nghĩ đến việc nhà mình cũng có thể bị trộm, tức thì đều im lặng.
Hiện tại, cuộc sống của phần lớn các gia đình quả thực ngày càng tốt hơn.
Họ chưa từng biết rằng Lục gia mở một xưởng nấu rượu lại cần nhiều củi đến vậy. Nói là thu mua củi không giới hạn trong 10 ngày, nhưng nhìn đống củi nhà họ, giờ ngày nào cũng thu mà cũng chẳng còn lại bao nhiêu củi. Chắc là sẽ tiếp tục thu mua.
Cứ như vậy, chỉ cần chịu khó lên núi đốn củi, mỗi ngày sẽ có tiền công. Đợi đến khi thu hoạch lúa tái sinh, nhà có lương thực, mỗi ngày lại có thêm thu nhập, tiền dư trong nhà sẽ dần dần nhiều lên.
Khó khăn lắm mới tích cóp được chút tiền, nếu bị kẻ trộm lấy mất hết… Ai mà không tức giận?
Mọi người càng nghĩ càng thấy, quả thực nên trách phạt thật nặng.
Hơn nữa, để một tên trộm vẫn ở trong thôn, đối với mọi người mà nói, cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
“Lý chính, vậy đội tuần tra thật sự phải tuần tra cho kỹ. Chúng ta kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng, lát nữa mà bị kẻ trộm lấy mất hết thì tổn thất lớn lắm.”
“Phải. Vì vậy, hôm nay ta đặc biệt cho gọi tất cả những người trong đội tuần tra đến đây. Mục đích là muốn đội tuần tra nâng cao cảnh giác. Trong thôn đặc biệt phát tiền hàng tháng cho người trong đội tuần tra, chính là muốn đội tuần tra giúp thôn bảo vệ tốt tài sản. Lúa tái sinh của thôn ta phát triển tốt như vậy, nhiều người ngoài việc làm ruộng còn có thể làm thêm việc khác, kiếm thêm tiền. Nhìn khắp mười dặm tám hương này, có mấy thôn có thể tốt như thôn chúng ta? Theo ta được biết, nhiều thôn làng xung quanh đều sắp không có cơm ăn rồi. Đến lúc đó, vạn nhất người của thôn khác ghen tị, để mắt tới, trèo tường vào nhà trộm cắp tài sản của người trong thôn chúng ta thì sao? Cho nên, bất luận là người trong thôn trộm cắp, hay người ngoài thôn trộm cắp, đều phải xử phạt nghiêm khắc!”
Nói xong, lý chính nhìn mấy người trong đội tuần tra, “Các ngươi đã nghe rõ chưa?”
Người trong đội tuần tra đồng thanh đáp: “Đã rõ.”
Trong đó, đội trưởng đội tuần tra chủ động bước ra khỏi hàng, nói: “Chúng ta mỗi ngày đều nghiêm túc luyện tập, nhất định không phụ lòng tin của mọi người, sẽ dốc hết sức giúp mọi người bảo vệ an toàn tài sản.”
Lý chính nghe hắn nói xong, nhìn đám đông nói: “Được. Vậy thì giải tán đi!”
“Hữu Phượng! Hữu Phượng! Thím cầu con, con nói một lời đi, bảo lý chính đừng đuổi chúng ta ra khỏi thôn. Chú Toàn của con sau này nhất định sẽ không làm chuyện này nữa đâu…”
Ngũ thị thấy lý chính nói xong thì không thèm liếc nhìn bọn họ nữa, bèn quay sang khóc lóc t.h.ả.m thiết cầu xin Lục Hữu Phượng.
Ai nấy đều biết, trong Lục gia ai là người định đoạt.
Chỉ cần Lục lão tam chịu nhượng bộ, Lý thị và bọn họ tự nhiên sẽ không truy cứu nữa.
Nếu Lục lão tam không chịu nhượng bộ, dù Lý thị và bọn họ có đồng ý cũng vô dụng.
“Lý chính đã nói thế nào thì cứ làm theo thế đó. Ta còn có việc, về nhà trước đây.”
Lục Hữu Phượng lạnh lùng nói xong, quay người định bỏ đi.
Nói thật, cả nhà Lục Đại Toàn dọn đi là tốt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái miệng của Ngũ thị này thật đáng ghét.
Lục Đại Toàn thì khỏi phải nói, đã dám trèo tường vào nhà rồi.
Trong thôn, người đáng đề phòng nhất chính là loại gia đình như vậy.
“Cái nhà Lục gia đại phòng trời đánh! Các ngươi chính là muốn bức c.h.ế.t chúng ta phải không! Ta liều mạng với ngươi!”
Ngũ thị thấy Lục Hữu Phượng quay người định đi, liền nhảy lên đuổi theo mấy bước, một tay túm chặt tóc Lục Hữu Phượng.
Lục Hữu Phượng đang quay lưng về phía Ngũ thị, không đề phòng nàng ta lại đột ngột ra tay như vậy. Đang chuẩn bị dùng khuỷu tay từ bên sườn va vào Ngũ thị, một bàn tay đã vươn tới bóp chặt cổ Ngũ thị:
“Buông ra!”
Giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên.
Bàn tay của Ngũ thị liền buông ra.
Lục Hữu Phượng quay đầu lại, đúng lúc chạm phải đôi mắt đầy quan tâm của Tiêu Minh Nghĩa:
“Có sao không?”
Lục Hữu Phượng khẽ cong môi không tiếng động.
Ngoại trừ việc người phụ nữ kia ra tay quá mạnh, da đầu bị giật đau nhức, thì tự nhiên chẳng có chuyện gì khác.
“Ngũ thị, ngươi gan lớn thật, dám ra tay giữa chốn đông người.” Lý chính tức giận nói. Chuyện này xảy ra ngay dưới mắt hắn. “Ngươi cứ ngang ngược tùy tiện như vậy, chỉ có thể cùng Lục Đại Toàn bị trục xuất khỏi thôn mà thôi.”
Ngũ thị nhảy dựng lên c.h.ử.i rủa:
“Các ngươi mà cho phu quân ta một chút cơ hội nào, ta cũng sẽ không động thủ. Nếu phu quân ta không thể ở lại trong thôn nữa, ta ở lại thôn này làm gì?”
Nàng ta vừa khóc vừa mắng, vừa vung hai tay cố sức cào vào mặt Tiêu Minh Nghĩa
Tuy Tiêu Minh Nghĩa đã nhanh chóng giữ được tay nàng ta, nhưng nàng ta dùng sức rất mạnh, ngón tay đã để lại một vết m.á.u dài trên mặt Tiêu Minh Nghĩa.
Cả sân trước tức thì trở nên hỗn loạn.
Những người dân xung quanh sợ Ngũ thị tiếp tục gây sự, liền giữ chặt nàng ta lại.
Nàng ta bị dân làng giữ chặt cứng, vẫn không ngừng c.h.ử.i bới.
Lý chính cũng vạn vạn không ngờ, sự việc lại đột nhiên trở nên như vậy.
Đây là quản sự do Lục lão tam mời về, Ngũ thị này thật vô nhân đạo, mọi chuyện càng làm càng lớn.
Lý chính nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, cảm thấy đau đầu nhức óc.
Hắn hận không thể nhanh chóng xử lý xong chuyện này.
Nam nhân mặt đẹp như ngọc kia, nếu bị hủy dung thì phải làm sao?
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ thị sớm biết vậy thì nên để Lục lão tam báo quan rồi.
Lục Hữu Phượng vừa nhìn mặt Tiêu Minh Nghĩa, hơi thở nghẹn lại, “Ngũ thị, giờ ngươi cào quản sự nhà ta ra nông nỗi này, tính sao đây?”