Xuyên Không Niên Hạn Khó Khăn, Y Sinh Mang Hệ Thống Đổi Đời

Chương 190: Vương Ma Tử Đến Rồi



Lục Hữu Phượng và những người khác đang nói chuyện trong trạch viện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

Ban đầu họ còn tưởng là những người bên lão trạch cùng nhau đến rồi.

Rất nhanh, liền phát hiện không đúng lắm.

Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi: “Vương Ma Tử, ngươi đây là muốn làm gì?”

Sau đó, một giọng nói thô khàn, như tiếng vịt kêu vang lên: “Liên quan gì đến ngươi?”

Người vừa hỏi chuyện trước đó như bị lời hắn ta làm nghẹn lại: “Đâu có ai như ngươi lại tháo cửa ván khiêng lão nương chạy khắp nơi như vậy?

Ngươi chẳng lẽ không biết, cửa ván là dùng để khiêng người c.h.ế.t sao?”

Ở cổ đại, cửa ván thông thường đều được dùng để khiêng người chết.

Vương Ma Tử chắc không biết những điều này, giờ nghe có người nói vậy, hắn dừng lại một chút, nói:

“Ngươi đừng có ở đây mà lo chuyện bao đồng nữa.

“Cha của ta mất sớm, ta chỉ có một mình nương, nay lại bị nhà họ Lục ức h.i.ế.p đến nông nỗi này. Ta cũng không còn cách nào khác, đành gọi đường đệ (em họ) cùng ta tháo tấm ván cửa xuống, khiêng nương của ta đến đây để đòi một lời giải thích.”

“Cái gì? Nhà họ Lục ức h.i.ế.p nương của ngươi? Ức h.i.ế.p thế nào?”

“Cậy có tiền, thả ch.ó c.ắ.n nương của ta. Thật đáng thương cho nương của ta, đã lớn tuổi rồi, nào chịu nổi sự kinh hãi và giày vò này?”

Bên ngoài cửa, tiếng của Vương Ma Tử và tiếng trò chuyện hiếu kỳ của dân làng tiếp tục vang lên.

Lục Hữu Phượng vốn đã mời rất nhiều người đến làm việc, bên ngoài vẫn luôn tấp nập kẻ ra người vào. Việc như vậy, ai lại không quan tâm?

Nghe từ tiếng trò chuyện bên ngoài, chắc hẳn đã thu hút rất nhiều dân làng vây xem.

Vương Ma Tử và đường đệ của hắn khiêng nương hắn đặt trước cửa nhà Lục Hữu Phượng, rồi bắt đầu đập cửa.

“Mở cửa! Mau mở cửa!”

Người đập cửa là Vương Ma Tử, hắn vốn tính lêu lổng, trên người toát ra một vẻ lưu manh.

Vương Ma Tử vừa đập cửa, Tiêu Minh Nghĩa liền chen qua đám người vây xem đi tới.

Tiêu Minh Nghĩa cao hơn Vương Ma Tử gần một cái đầu. Hắn cứ thế đứng trước mặt Vương Ma Tử, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Vương Ma Tử, lạnh lùng hỏi, “Ngươi đây là muốn làm gì, có ai gọi cửa như ngươi không?”

Vương Ma Tử có chút giật mình, nhưng vừa nghĩ đến mục đích của mình, hắn liền cứng cổ, nhìn về phía Tiêu Minh Nghĩa, “Ta có thể như vậy, đã là khách khí với nàng ta rồi. Mau mau gọi con nha đầu Lục lão tam kia ra đây cho ta! Bằng không, ta sẽ phá nát cửa nhà nàng ta!”

“Phá cửa? Ngươi thử xem!” Tiêu Minh Nghĩa liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trên tấm ván cửa đặt một bên, ngữ khí càng thêm không tốt.

Vương Ma Tử và nương hắn, Tiêu Minh Nghĩa đều biết rõ. Nay thấy Vương Ma Tử lại dùng ván cửa khiêng nương hắn đến, vừa nhìn đã biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Vương Ma Tử chống một tay vào hông, chỉ vào Tiêu Minh Nghĩa mắng: “Ngươi… ngươi cái đồ ch.ó giữ nhà! Lại dám ngông cuồng đến thế! Có phải con Lục lão tam kia làm hại người rồi trốn ở trong không dám ra?”

Vương Ngũ Sinh rụt tay đứng một bên không nhúc nhích, y biết chuyện này Vương Ma Tử có thể làm được. Muốn so tài lưu manh, cả nhà họ Vương, không ai hơn được Vương Ma Tử.

Vương Ngũ Sinh vốn không muốn đồng ý đi chuyến này với Vương Ma Tử, nhưng nhà y thực sự quá nghèo. Vương Ma Tử nói, sau khi thành công sẽ chia cho y một nửa số bạc. Y nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đồng ý.

Tiêu Minh Nghĩa nghe vậy, cười lạnh một tiếng, “Lục cô nương làm hại người? Lời đều do một mình ngươi nói ra, ai biết cái miệng ch.ó của ngươi có thể phun ra được mấy lời thật lòng? Nhà các ngươi là loại người thế nào, dân làng còn chưa biết sao? Yên lành không tự tìm phiền phức, lại lôi Lục cô nương vào làm gì?”

“Ngươi cái đồ ngoại hương lão (kẻ từ nơi khác đến)! Lại dám nói lão tử là chó!” Vương Ma Tử trừng hai mắt, xắn tay áo liền vọt tới trước mặt Tiêu Minh Nghĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Ngũ Sinh vội vàng kéo hắn lại, “Ca, ca làm gì vậy? Không phải đến để đòi Lục lão tam một lời giải thích sao? Làm gì ở đây so đo với một kẻ ngoại hương lão?”

Vương Ma Tử bị Vương Ngũ Sinh kéo lại, vẫn còn chỉ trỏ mấy cái về phía Tiêu Minh Nghĩa.

Tiêu Minh Nghĩa khinh thường hừ lạnh một tiếng, căn bản không để hắn vào mắt.

“Lão tử không muốn nói nhiều với ngươi cái đồ ngoại hương lão, mau mau gọi con Lục lão tam kia ra đây! Nàng ta ức h.i.ế.p nương của lão tử thành ra thế này, muốn phủi tay là không thể được!”

“Ta ức h.i.ế.p nương ngươi thành ra thế này? Ngươi dám chắc không?”

Lục Hữu Phượng không biết từ lúc nào đã từ trong trạch viện đi ra, nói xong, nàng vô cùng ghét bỏ liếc nhìn nương Vương Ma Tử đang nằm trước cửa nhà. Giọng nói của nàng ngọt ngào nhưng không một chút hơi ấm.

Giờ đây người dân Hữu Phúc thôn đã khó có thể liên tưởng nàng với tuổi tác của mình. Mỗi khi thấy nàng, không ai còn cảm thấy nàng là một cô gái chưa cập kê.

Thấy Lục Hữu Phượng đi ra, Vương Ma Tử sải bước về phía nàng. Hắn vừa đi vừa xắn cao tay áo, làm ra vẻ muốn dạy dỗ Lục Hữu Phượng một trận.

Tiêu Minh Nghĩa thấy vậy, thân hình khẽ động, chắn trước mặt Vương Ma Tử. Tiêu Minh Nghĩa cao ráo tuấn lãng so với Vương Ma Tử, toát ra một loại uy lực nghiền ép – Vương Ma Tử trước mặt hắn, cứ như một chú gà con vậy.

“Nha đầu c.h.ế.t tiệt! Có người giúp đỡ thì ghê gớm lắm sao? Có bản lĩnh thì đừng đứng sau lưng một kẻ ngoại hương lão!”

Ánh mắt Vương Ma Tử chợt lóe lên, y vô thức lùi lại hai bước. Mấy năm nay, hắn ăn chơi lêu lổng, ngoài vẻ lưu manh thì cũng học được cách thức thời. Hắn vốn chỉ muốn hư trương thanh thế, lấy được tiền từ Lục lão tam là được.

Mà người đàn ông đứng sừng sững như núi trước mặt Lục Hữu Phượng, vừa nhìn đã biết mình không phải đối thủ của hắn, tự nhiên sẽ không xông lên liều mạng. Chỉ là nhìn thấy Lục Hữu Phượng có hạ nhân bảo vệ, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu vô cùng!

Thật sự không thể dùng lời nào để diễn tả!

Đây chính là cuộc sống mà hắn mong muốn nhất – muốn tiền có tiền, muốn người có người!

Tại sao hắn Vương Ma Tử lại chẳng được hưởng gì, còn vì con nha đầu Lục lão tam này mà bị giam cấm, trong khi nàng ta lại được hưởng tất cả?

Một kẻ ăn chơi lêu lổng, khốn nạn bấy nhiêu năm, nổi tiếng ngang hàng với hắn trong làng, sao lại đột nhiên thay đổi hoàn toàn, có được mọi thứ? Đối với sự chuyển biến của Lục lão tam, hắn thực sự khó lòng chấp nhận.

“Lục lão tam, chuyện ta bị ngươi làm cho giam cấm đã qua rồi, ta cũng không tính toán với ngươi nữa. Nhưng ngươi rõ ràng biết nhà ta sắp hết lương thực, nương ta muốn đến chỗ ngươi tìm việc làm, sao lòng ngươi lại đen tối đến vậy? Không những không cho nương ta việc làm, lại còn thả ch.ó c.ắ.n nương ta! Lục lão tam, hôm nay ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích! Bằng không, ta tuyệt không bỏ qua.”

Lục Hữu Phượng lạnh lùng liếc nhìn hắn, lại quét mắt qua Vương Ngũ Sinh đang đứng một bên, chuyển mũi nhọn sang Vương Ngũ Sinh, “Ngươi là đường đệ của Vương Ma Tử phải không? Chuyện này, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”

Ánh mắt Vương Ngũ Sinh khẽ lóe lên, y cảm thấy Lục Hữu Phượng hỏi câu này, như thể nàng biết điều gì đó.

“Nếu ngươi có thể sắp xếp việc cho bác gái ta làm, thay vì thả ch.ó dọa bác gái ta, thì bác gái ta hẳn đã không bị ngã trọng thương, cũng không đến nỗi tức giận thành ra thế này. Vậy nên ta cũng nghĩ ngươi nên chịu trách nhiệm với bác gái ta.”

Vương Ngũ Sinh nhìn mũi giày của mình nói. Vừa nói, y vừa tự an ủi mình, đừng nghĩ nhiều, dù sao thì y cũng không thể tự mình hoảng loạn trước.

Lục Hữu Phượng nghiến răng sau gật đầu, “Không tệ.”

Vương Ma Tử nghe nàng nói vậy, lập tức hưng phấn hẳn lên, vỗ tay lớn tiếng la ầm ĩ:

“Ngươi thừa nhận rồi phải không? Bà con láng giềng, mọi người đều nghe thấy rồi đó! Lục lão tam đã thừa nhận! Chính nàng ta đã ức h.i.ế.p nương ta thành ra thế này! Mọi người cũng thấy đó, nương ta giờ thành ra thế này, sau này có khỏi được không, còn chưa chắc. Sau khi khỏi rồi sẽ thành ra thế nào, cũng khó nói.

Ta đã hỏi Vương lang trung, ông ấy nói, tốt nhất là dùng nhân sâm sắc nước cho nương ta uống. Nhân sâm là thứ quý hiếm thế nào, mọi người đều biết. Nếu ngày nào cũng ăn, mỗi ngày một thang thuốc, ít nhất cũng phải tốn hai trăm văn, mọi người tính xem, một năm trôi qua, phải tốn bao nhiêu bạc?

Thầy bói nói, nương ta có tướng trường thọ trăm tuổi. Lục lão tam, ta cũng không đòi ngươi nhiều bạc, ngươi cứ trả đủ mười năm tiền t.h.u.ố.c men đi.”

Mười năm tiền t.h.u.ố.c men!

Trong đám đông đã có người bắt đầu tính toán, cứ theo lời hắn vừa nói, mỗi ngày hai trăm văn, mười năm thì phải bao nhiêu lạng bạc!