Lục Hữu Phượng vừa mới giật mình tỉnh giấc, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nam tử áo đen kia đã vẫy tay ra hiệu phía sau, mấy nam tử áo đen khác cùng xông vào...
Chết tiệt!
Tình huống gì đây!
Đây là muốn cướp của hay cướp sắc?
Hừ! Bất kể là cướp của hay cướp sắc, nàng đều phải dạy cho bọn chúng biết chữ “sai” viết thế nào!
Nghĩ vậy, Lục Hữu Phượng bật dậy từ trên giường, dùng ý niệm mở thương thành
Đợi vũ khí đến tay, quyền chủ động sẽ nằm trong tay nàng.
Còn chưa kịp mở thương thành, một sợi dây đã nhanh chóng trói tới.
Lục Hữu Phượng theo bản năng há miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng động gì, một cuộn vải đã bị nhét vào miệng nàng...
Không thể như vậy được!
Ai lại nửa đêm lẻn vào khách phòng của khách điếm để bắt người?
Hơn nữa, toàn bộ quá trình diễn ra một mạch, vừa nhìn đã biết là có chuẩn bị trước, được huấn luyện kỹ càng.
Chỉ cần động tác của người áo đen chậm một chút thôi, thì nàng đã không đến nỗi còn chưa kịp lấy vũ khí từ thương thành ra...
Giờ thì, mặc cho vũ khí của nàng có tiên tiến đến đâu, võ công có cao cường đến mấy, cũng đều vô dụng.
Ngay khoảnh khắc Lục Hữu Phượng ngây người, một cái bao bố từ trên đầu trùm xuống.
Rồi, nàng cả người bị vác lên vai, thẳng tắp rời khỏi căn phòng một chút ý định thuận tiện cướp chút tài sản cũng không có.
Khi ra ngoài, nghe tiếng động, bọn chúng thế mà còn nhớ giúp Lý thị đóng cửa phòng.
Ra khỏi khách điếm, Lục Hữu Phượng bị nhét vào một cỗ xe ngựa.
Dọc đường, nàng vẫn luôn buộc mình phải giữ tỉnh táo.
Hôm nay nàng bôn ba cả ngày, thân thể kỳ thực đã rất mệt mỏi, nằm trên giường lại không thể ngủ ngay được.
Vào thời điểm này, theo tiếng xe ngựa đơn điệu, rõ ràng phải rất sợ hãi mới đúng, nhưng nàng lại vô cớ sinh ra vài phần buồn ngủ.
Nhưng nàng sợ sau khi ngủ thiếp đi, những kẻ này sẽ làm ra hành vi bất chính với mình, nên vẫn luôn nhẫn nhịn, không ngủ.
Trong bao bố, nàng không hề hay biết gì về thế giới bên ngoài.
Chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng chiếu vào trong bao bố, càng lúc càng tối, đến sau này thì không nhìn thấy gì nữa.
Xóc nảy khoảng nửa canh giờ, nàng lại bị người ta vác ra.
“Lão đại! Người chúng ta đã mang về rồi.” Lời vừa dứt, Lục Hữu Phượng đã bị đặt xuống đất.
Bao bố rất nhanh bị tháo ra.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, nàng sau khi thích nghi với ánh sáng trong phòng, vội vàng nhìn quanh
Nơi đây cứ cách một đoạn lại đốt một bó đuốc, khắp nơi đều sáng trưng.
Chốn quỷ quái gì thế này! Đêm khuya khoắt, đốt nhiều bó đuốc đến vậy! Mọi người không ngủ sao?
Hơn nữa, bốn phía thế mà còn có người tuần tra.
Không xa, bức tường viện xây bằng đá trông có vẻ vững chắc không thể phá vỡ.
“Ưm... ưm...” Nàng theo bản năng há miệng, muốn hỏi đây là đâu, nhưng miệng bị nhét vải nên không thể phát ra tiếng động gì.
Chẳng mấy chốc, một nam tử đi tới, lấy cuộn vải trong miệng nàng ra.
“Đây là đâu?”
“Từng nghe nói đến Hám Thiên Trại chưa?” Nam tử đắc ý nói.
“Hám Thiên Trại?” Lục Hữu Phượng lặp lại một lần, lục tìm trong đầu, hỏi: “Là cái trại sơn phỉ lớn nhất Trường Ninh Quận đó sao?”
Trường Ninh Quận trước đây có vài trại sơn phỉ, sau này dần dần đều bị dẹp bỏ, chỉ còn lại Hám Thiên Trại và Thạch Ngưu Trại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu quả thật là Hám Thiên Trại, nàng bây giờ hẳn là vẫn còn an toàn.
Trước đây nghe Hà chưởng quỹ nói, sơn phỉ Hám Thiên Trại tuy tiếng đồn hung tàn, nhưng cũng không phải là kẻ vô ác bất tác.
Hành sự tương đối mà nói, vẫn khá giữ quy củ.
Nếu không, quận phủ hẳn cũng không để lại bọn chúng nhiều năm đến vậy.
Bọn sơn phỉ nghe tiếng, nhao nhao nhìn về phía nàng, dường như đang kinh ngạc trước vẻ bình tĩnh của nàng.
Có lẽ trong tưởng tượng của bọn chúng, nàng hẳn phải nghe tin biến sắc, lập tức quỳ sụp xuống đất?
Thực tế, nàng chỉ nhíu mày một chút, thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy, đây chính là Hám Thiên Trại, ngươi không sợ sao?”
Người đó vừa nói, vừa cố ý đột nhiên làm một động tác vung tay c.h.é.m d.a.o dọa người.
Những người bên cạnh đều bật cười:
“Đại Trí, yên lành như vậy, ngươi dọa cô nương người ta làm gì? Không biết thương hoa tiếc ngọc như thế, cẩn thận sau này không tìm được vợ.”
Người được gọi là “Đại Trí” vội nói: “Không tìm được vợ thì có sao? Ta đã quyết định đi theo lão đại cả đời rồi, sau này, lão đại nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa cho ta.”
Ngay lúc này, một nam tử lông mày rậm mắt to bước ra, khẽ khịt mũi một tiếng với hắn: “Ta chưa từng nghe nói, trại nào lại còn sắp xếp vợ cho. Vả lại, trại chúng ta đâu phải không có kẻ độc thân cả đời.”
Thấy người tới, mấy người vừa nãy còn cười đùa liền trở nên nghiêm túc: “Lão đại! Người chúng ta đã mang đến rồi.”
Nam tử kia gật đầu, từ trong lòng lấy ra một thanh đoản đao, cầm đoản đao, vừa khẽ gõ trên tay, vừa đi về phía Lục Hữu Phượng.
Ánh mắt trông khá sắc bén, khiến Lục Hữu Phượng theo bản năng lùi lại hai bước.
Bọn sơn phỉ một bên thấy Lục Hữu Phượng như vậy, trên mặt đều lộ ra ý cười.
Vừa rồi bình tĩnh như thế, còn tưởng nàng thật sự không sợ gì, này, lão đại vừa đến, vẫn là sợ chứ gì?
“Hoàng Phúc Vạn chính là bị ngươi hại sao?” Tên thủ lĩnh sơn phỉ vòng quanh Lục Hữu Phượng một vòng, lạnh giọng hỏi.
“Hoàng Phúc Vạn là ai?” Lục Hữu Phượng nhất thời có chút mơ hồ, một lúc sau mới phản ứng lại, hắn nói là ai, không khỏi ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi vì ta sai người đưa Hoàng Phúc Vạn đến Bắc Thị huyện nha, nên mới bắt ta đến đây?”
Chợt nghĩ lại, nàng làm ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ta biết rồi, Hoàng Phúc Vạn sở dĩ lại kiêu ngạo như vậy, dám dẫn theo lưu dân khác đêm khuya đột nhập Hữu Phúc Thôn, là vì hắn có cấu kết với ngươi!
Vậy nên, ngươi bắt ta đến đây, là vì hắn sao?”
Suốt đường đi, nàng vẫn luôn nghĩ, kẻ bắt nàng rốt cuộc là ai, tại sao lại bắt nàng.
Giờ thì dường như đã tìm được đáp án.
Thủ lĩnh sơn phỉ đứng lại trước mặt nàng, thái dương giật giật.
“Hắn Hoàng Phúc Vạn tính là cái thá gì? Đáng để lão tử tốn nhiều công sức như vậy, bắt ngươi đến đây sao?”
Lục Hữu Phượng lại theo bản năng lùi lại hai bước.
“Vậy ngươi bắt ta làm gì? Chẳng lẽ lại muốn bắt ta về làm áp trại phu nhân? Ta nói cho ngươi biết, ta đã gả chồng rồi.”
Kiếp trước, Lục Hữu Phượng từng đọc qua một số câu chuyện về sơn phỉ cướp phụ nữ lên núi làm áp trại phu nhân.
Tình huống trước mắt này, khiến nàng không khỏi nghi ngờ hợp lý khả năng này.
Trại chủ hít sâu một hơi, hừ lạnh nói: “Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta Lưu Lục Nguyên là loại người đó sao? Bắt ngươi về đây là vì phu nhân của ta sắp lâm bồn.”
Lục Hữu Phượng có một cảm giác hỗn độn trong tâm trí – rốt cuộc đây là lối suy nghĩ quái gở gì vậy!
Giữa đêm hôm khuya khoắt, xông vào khách phòng của nàng trong khách điếm rồi bắt nàng đi, vậy mà lại chỉ để nói rằng phu nhân của hắn sắp lâm bồn!
Trên đời này còn có chuyện nào nực cười hơn thế không?
“Vậy thì liên quan gì đến ta?” Lục Hữu Phượng tức đến bật cười.
“Vốn dĩ chẳng liên quan gì đến ngươi. Thế nhưng, phu nhân của ta thai vị bất chính. Hôm nay ở bên bờ Mai Khê Hồ, ta thấy ngươi cứu người, chắc hẳn ngươi cũng hiểu chút y thuật phải không?”
Trại chủ sơn phỉ vừa nói, vừa hờ hững nhìn nàng.