Xuyên Không Niên Hạn Khó Khăn, Y Sinh Mang Hệ Thống Đổi Đời

Chương 281: Được cứu



Kể từ khi được phong Hòa Nghi Nhân, đây là lần đầu tiên Lục Hữu Phượng dùng thân phận này để nói chuyện.

Không còn cách nào khác, lúc này, nếu không đưa thân phận đã được chính thức công nhận ra, e rằng có chút khó mà nói rõ.

Toàn bộ quan binh Trường Ninh Quận, hẳn là không có ai không nể mặt Lý quận thủ chứ!

Tình hình hiện tại, không biết người của Hám Thiên Trại có đuổi theo ra hay không, nếu không có quan binh, một mình ta là nữ tử, không dùng súng, chắc chắn rất khó để đối phó cùng lúc với vài tên sơn phỉ.

Nếu lấy s.ú.n.g ra, chắc chắn sẽ có người c.h.ế.t và bị thương.

Thứ nhất, ta sợ làm tổn thương người vô tội.

Thứ hai, kể từ khi biết đầu bếp làm bánh ngọt của Hám Thiên Trại trước đây từng làm việc cho Tiêu tướng quân, ta lại có thêm vài lo lắng khác – sợ vạn nhất trong trại còn có người Tiêu gia nào khác, không cẩn thận làm tổn thương thì không hay.

Có những quan binh này, cho dù họ không làm gì cả, chỉ cần có thể mang theo ta, tình cảnh của ta cũng sẽ trở nên khác biệt rất nhiều –

Ngay cả khi người của Lưu Lục Nguyên đuổi theo, ít nhất họ cũng sẽ không dám ngang nhiên cướp đoạt dân nữ trước mặt quan binh.

Đội người ngựa kia thấy Lục Hữu Phượng, đều dừng bước.

Một tên quan binh đi bên cạnh xe ngựa, tiến sát lại khoang xe, nói điều gì đó qua màn che.

Màn che xe ngựa được vén lên, lộ ra một khuôn mặt có phần quen thuộc – đó là sư gia của quận thủ, họ Vương, Lục Hữu Phượng từng gặp trước đây.

Lục Hữu Phượng vội vàng vẫy tay về phía sư gia, lớn tiếng gọi: “Vương sư gia! Ngài còn nhớ ta không?”

Nàng vừa gọi, vừa tăng tốc bước chân chạy về phía Vương sư gia.

Vương sư gia cũng vội vàng xuống xe, nhanh chóng đi tới: “Hòa Nghi Nhân, ta chính là phụng lệnh quận thủ đến đón người, người vừa từ Hám Thiên Trại xuống sao?”

“Phải.” Lục Hữu Phượng gật đầu.

“Người sao lại đến Hám Thiên Trại? Là bọn chúng… ép buộc người lên đó sao?” Vương sư gia cân nhắc hỏi.

Lý Thị vẫn luôn kiên quyết nói rằng Lục Hữu Phượng bị người ta bắt trộm đi.

Y cũng ôm tâm lý thử vận may, nói với quận thủ ý định đến Hám Thiên Trại xem thử.

Không ngờ, lại thực sự gặp được Lục Hữu Phượng ở đây…

Khiến y càng thêm tin vào suy đoán của Lý Thị.

“Ta là bị… bọn họ thỉnh lên núi.” Lục Hữu Phượng do dự một chút – nếu trực tiếp nói là bị Lưu lão đại của Hám Thiên Trại sai người bắt lên, còn không biết sẽ gây ra sóng gió lớn đến thế nào, nên ta uyển chuyển nói.

“Bọn họ thỉnh người lên núi?” Rõ ràng, Vương sư gia không tin lời nói này của nàng.

Cũng phải, cho dù người của Hám Thiên Trại có đến thỉnh Hòa Nghi Nhân, Hòa Nghi Nhân hẳn cũng sẽ không dễ dàng đồng ý lên núi chứ!

Dù sao, đó là một nơi tụ tập của sơn phỉ.

“Ừm.” Lục Hữu Phượng tùy ý gật đầu, lộ ra vẻ không muốn nói sâu về chuyện này.

“Vậy các vị làm sao mà biết ta ở đây?”

Vương sư gia thấy nàng chuyển chủ đề, cũng không truy vấn nữa, chỉ giải thích: “Sáng nay, mẫu thân người đã báo tin người mất tích cho quận thủ. Quận thủ lo lắng đến mức, sắp xếp vài nhóm người đi tìm người.

Ta nghĩ đến Hám Thiên Trại thử vận may, liền nói với quận thủ.

Quận thủ lập tức điều người cho ta, sai ta dẫn những người này đến xem. Không ngờ, người lại thực sự ở đây.”

“Đa tạ, đã khiến các vị phải bận tâm.” Lục Hữu Phượng nói rồi, chắp tay về phía y.

“Không sao, chúng ta về trước, rồi sẽ tính toán kỹ lưỡng sau.” Nói rồi, y đỡ Lục Hữu Phượng lên xe ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lên xe ngựa xong, Lục Hữu Phượng còn chưa kịp nói gì, Vương sư gia đã ra lệnh cho đám quan binh: “Đi về Hưng Long Khách Sạn ở Giang Thị.”

Hưng Long Khách Sạn chính là khách sạn mà Lục Hữu Phượng và Lý Thị đã ở đêm qua.

Đám quan binh nghe vậy, liền quay đầu xe, đi xuống núi.

Ơ…

Dẫu mục đích của bọn họ là tới cứu Lục Hữu Phượng, nay đã đón được nàng, tất nhiên chẳng còn lý do gì để lên núi nữa. Song, việc bọn họ thẳng thừng hạ sơn như vậy lại là điều Lục Hữu Phượng không ngờ tới.

Chẳng lẽ không bàn bạc lấy một lời sao?

“Vương sư gia, chúng ta cứ thế này mà trở về khách điếm sao?”

“Ừm, ta chỉ mang ba mươi quan binh đến đây thử vận may, nay đã gặp được Hòa Nghi Nhân, vậy thì không cần lên núi nữa.

Địa thế Hám Thiên Trại hiểm trở, mà người trong trại lại đa phần biết võ công. Ba mươi người chúng ta xông lên núi, e rằng chưa chắc đã thắng nổi.

Huống hồ, quận thủ đại nhân đang lo lắng khôn nguôi vì chuyện của Hòa Nghi Nhân.

Chúng ta cần cấp tốc trở về bẩm báo quận thủ đại nhân thì hơn.”

Lục Hữu Phượng khẽ gật đầu: “Vương sư gia có hiểu biết về những kẻ trong sơn trại kia không?”

“Ta có chút ít hiểu biết, nhưng cũng không tính là tường tận cho lắm.”

Hám Thiên Trại tại Trường Ninh Quận là một sự tồn tại kỳ lạ, tuy là sơn phỉ nhưng lại khá giữ quy tắc, ít khi gây sự.

Cùng lắm thì chúng chỉ thu chút tiền bảo kê của những nhà giàu có.

Quận thủ đại nhân vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Không ngờ Hòa Nghi Nhân đây lại có liên quan đến Hám Thiên Trại, điểm này quả thực nằm ngoài dự liệu của y.

Lục Hữu Phượng nhìn ra sự nghi hoặc của Vương sư gia, trầm tư một lát rồi mở lời: “Nương tử của Lưu lão đại Hám Thiên Trại khó sinh, nên đã thỉnh ta lên núi để giúp đỡ nàng ấy đỡ đẻ.”

“Ồ, hóa ra là như vậy.” Vương sư gia khẽ ngừng, rồi lại nói tiếp: “Lúc Hòa Nghi Nhân đi không nói với nương thân, bà ấy cứ ngỡ Hòa Nghi Nhân bị người ta đ.á.n.h cắp đi mất, sốt ruột đến phát bệnh rồi.”

Lục Hữu Phượng nghe thấy chữ “đánh cắp”, sắc mặt khẽ biến.

Thực tình, nàng đích xác bị người ta lén lút bắt đi.

Nhưng, vì e ngại những kẻ khác trong Hám Thiên Trại, nàng có phần muốn giấu nhẹm đi cho xong.

Nàng dám chắc, nếu Lý quận thủ biết nàng bị người của Hám Thiên Trại bắt lên núi, tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình.

Trước khi chưa rõ liệu trong Hám Thiên Trại có người nhà Tiêu gia nào khác hay không, nàng tự nhiên không muốn Lý quận thủ làm thương tổn những kẻ vô tội.

Không đúng, cho dù Hám Thiên Trại không có người nhà Tiêu gia đi nữa, cũng không thể thương tổn người vô tội.

Nghe Vương sư gia nói vậy, Lục Hữu Phượng không hề đáp thêm lời nào.

Vương sư gia vốn dĩ chẳng phải kẻ lắm lời, lại chỉ vâng mệnh đến xem có tìm được Lục Hữu Phượng hay không, tất nhiên cũng chẳng cần phải hỏi cặn kẽ mọi chuyện.

Thế là, suốt dọc đường không lời nào, bọn họ trở về Hưng Long Khách Sạn ở Giang Thị.

Thấy Lục Hữu Phượng từ trên xe ngựa bước xuống, Lý Thị kích động vừa khóc vừa cười, kéo tay nàng hỏi han đủ điều, hận không thể tường tận rõ ràng từng li từng tí những gì nàng đã trải qua.

Đợi khi Lý Thị hỏi chuyện xong, Lý quận thủ lại đến hỏi cặn kẽ nguyên nhân và diễn biến sự việc.

Lục Hữu Phượng bèn đem những lời vừa nói với Vương sư gia, thuật lại một lần nữa.

---