Nghe Lục Hữu Địa nói vậy, Lục Hữu Phượng khuyên nhủ:
"Đã giúp Phật thì giúp cho trót! Nàng ấy là một người phụ nữ, trồng trọt cũng không dễ dàng gì, có thể giúp thì giúp một chút đi!"
"Muội quên bà cô của nàng ấy đã nói về ta thế nào rồi sao?
Bây giờ ta đi giúp nàng ấy xới đất, đến lúc đó không biết sẽ bị đồn đại ra sao nữa."
"Chẳng lẽ vì sợ bị kẻ xấu đồn thổi lung tung mà không làm việc tốt sao?
Chúng ta chỉ cần biết mình đang làm gì là được rồi." Lục Hữu Phượng ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt.
"Không phải như thế đâu. Lời ong tiếng ve đáng sợ lắm.
Dù không vì danh tiếng của ta, cũng phải nghĩ đến danh tiếng của nàng ấy."
Nghe hắn nói vậy, Lục Hữu Phượng không kiên trì nữa, "Thôi được, nếu huynh không đi thì ta sẽ đi một mình vậy."
Nói đoạn, Lục Hữu Phượng ra khỏi nhà.
Đến nhà Lý quả phụ, Lý quả phụ đang nhờ người sửa mái nhà.
Nàng ta thấy Lục Hữu Phượng đến, không khỏi mừng rỡ khôn xiết.
Chỉ vào căn nhà của mình, vui vẻ nói: "Nhờ có muội giúp đỡ, mái nhà của ta sắp được sửa xong rồi."
"Ừm, ta thấy rồi. Xem tình hình này, chắc chiều nay là xong đúng không?"
Lý quả phụ chỉ thay mới mái tranh, quả nhiên rất nhanh.
Trong tay chỉ có một lạng bạc, phải tiết kiệm lắm mới đủ dùng.
"Phải, chiều nay là xong rồi."
"Tốt lắm." Lục Hữu Phượng nói, đưa xâu kẹo hồ lô cho Lý quả phụ, "Cái này là cho Hổ Tử."
"Lại để muội tốn kém rồi." Lý quả phụ cảm kích nói.
Lục Hữu Phượng cười cười, lại móc từ trong túi ra ba túi hạt giống nhỏ, "Đây là một ít hạt rau, ta thấy đất nhà nàng vẫn còn bỏ hoang, có thể gieo những hạt giống này xuống.
Đến lúc đó có thể đi xe bò của chúng ta, chở đến thành bán."
Lý quả phụ có lẽ chưa bao giờ được đối xử tốt như vậy, nàng ta "phịch" một tiếng, lại quỳ xuống, "Hữu Phượng muội muội, đại ân đại đức này của muội, ta thực sự không biết phải báo đáp thế nào cho phải."
"Không cần khách khí. Hai tháng này nàng đều phải ở nhà chăm sóc Hổ Tử, người ta nói ngồi ăn núi lở, gieo trồng tốt những hạt giống này, đến lúc đó có thể mang rau ra thành bán, sẽ không phải lo lắng bạc sẽ tiêu hết."
Lý quả phụ gật đầu, lau nước mắt, nói lời cảm ơn rối rít.
Lục Hữu Phượng đỡ nàng ta dậy, hỏi: "Có muốn mời người trong làng giúp nàng xới đất không?"
"Mời ai giúp nàng ta xới đất chứ? Ta đến xới không phải được rồi sao?"
Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nam biến thái.
Lại là tên Vương Ma Tử đó!
Quả nhiên là âm hồn bất tán!
Lục Hữu Phượng trừng mắt nhìn hắn.
Chỉ thấy ánh mắt hắn đang tham lam lướt trên người Lý quả phụ.
Từ cổ trắng nõn, đến vòng eo thon gọn chỉ cần một tay ôm trọn.
Lý quả phụ nghe thấy giọng nói này, cả cơ thể không tự chủ mà căng cứng lại.
"Ai cần ngươi xới đất! Ngươi cút ngay cho ta!"
Bình thường nàng ta tính cách trầm lặng, ít thân thiết với dân làng, nói chuyện cũng luôn nhỏ nhẹ, hiếm khi nói chuyện với người khác như vậy.
Vương Ma Tử như thể không nghe thấy lời nàng ta nói, đôi mắt hắn tiếp tục đảo quanh trên người nàng ta.
Lý quả phụ chỉ cảm thấy một trận buồn nôn.
Nàng ta trừng mắt nhìn Vương Ma Tử một cái, rồi quay lưng đi.
Vương Ma Tử c.h.ế.t dí mắt vào m.ô.n.g nàng ta hai cái, rồi ghé sát lại nói: "Nàng xem nàng kìa, da thịt trắng nõn mịn màng thế này, lại không có ai thân cận. Cái loại việc nặng nhọc này, ta không giúp thì ai giúp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đừng nói Lý quả phụ, ngay cả Lục Hữu Phượng đứng bên cạnh cũng suýt nữa "nghẹn" luôn.
Lý quả phụ thấy hắn tiến lại gần, giơ xâu kẹo hồ lô trong tay lên, trừng mắt nói: "Cút đi!"
Vương Ma Tử không thèm để ý, nhe răng ra, lộ hàm răng vàng ố, cười nói: "Phụ nữ vẫn nên dịu dàng một chút.
Ta đang quan tâm nàng, sao nàng lại vô tình với ta như vậy?
Nàng xem tay nàng kìa, nếu xới đất mà đau tay, ta sẽ xót biết bao."
Nói đoạn, hắn liền muốn nắm lấy tay Lý quả phụ.
Lý quả phụ tức giận, tiện tay giơ xâu kẹo hồ lô trong tay lên, ném thẳng vào trán hắn.
Một tiếng "bốp", lớp đường kết tinh trên kẹo hồ lô đều vỡ tan!
Vương Ma Tử ôm trán, mắt lộ hung quang, "Nói! Nàng có phải đã tư thông với Lục lão nhị rồi không? Cho nên mới vô tình với ta như vậy!"
"Ngươi! Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy!" Lý quả phụ gấp đến độ nước mắt trực trào trong khóe mắt.
Lục Hữu Phượng cũng giật mình.
Chẳng trách Lục Hữu Địa không muốn đến!
Thế nhưng, đối với loại người vô liêm sỉ này, có đến hay không thì cũng như nhau!
Hắn chẳng phải vẫn kéo Lục Hữu Địa vào chuyện này sao?
Nhà Lý quả phụ gần sông lại gần đồng ruộng, gần đây dân làng đều đang bận rộn cấy lúa tái sinh, cho nên vào thời điểm này dân làng cơ bản đều đang bận rộn ở đồng.
Động tĩnh bên này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều dân làng, những người gần nhất là Lưu lão bà tử và hai cô con dâu khác của nhà họ Lý.
Một cô con dâu muốn đến xem tình hình thế nào, bị Lưu lão bà tử kéo lại.
Bà ta muốn xem con sao chổi này sẽ gây ra chuyện gì.
Hôm nay nếu con sao chổi này để bà ta nắm được nhược điểm, vừa hay lý trưởng cũng đang bận rộn gần đó, đến lúc đó đuổi con sao chổi này ra khỏi làng, lý trưởng sẽ không còn gì để nói nữa.
"Ta nói bậy à?" Vương Ma Tử nhe hàm răng vàng ố, "hừ" một tiếng, "Nàng tưởng ta không thấy sao? Nếu nàng và Lục lão nhị không có gì thì em gái hắn ta sẽ đến đưa đồ cho nàng ư?
Đêm đó không phải cũng là nàng và Lục lão nhị ở trong nhà, Lục lão tam đến đưa đồ cho các ngươi ư?
Ta dám khẳng định, hai người chắc chắn đã tư thông từ lâu rồi!"
Hắn càng nói càng cảm thấy chuyện này là chắc chắn.
Vừa nghĩ đến người phụ nữ mà hắn ngày đêm mong nhớ không đạt được, lại tư thông với tên Lục lão nhị đó, hắn liền tức giận!
Mặt Lý quả phụ lúc đỏ lúc trắng, cầm xâu kẹo hồ lô trong tay chọc thẳng vào người Vương Ma Tử, "Nhà họ Lục chính là cha nương tái sinh của ta! Ngươi dám nói xằng bậy nữa xem! Ta liều mạng với ngươi!"
Vương Ma Tử trước đây từng trèo tường vào nhà Lý quả phụ, cũng bị nàng ta dí d.a.o như vậy.
Bây giờ thấy nàng ta lại như phát điên, cầm một xâu kẹo hồ lô dí vào mình, sắc mặt hắn liền thay đổi, liên tục lùi về sau
Đừng xem chỉ là một xâu kẹo hồ lô, cây tre xiên này vừa to vừa nhọn, chọc vào không khéo còn bị thương!
Hắn vừa lùi, vừa tiếp tục phun:
"Giả bộ cái gì chứ! Cái gì mà cha nương tái sinh?
Tái ngủ thì đúng hơn!
Trước mặt ta thì ra vẻ trinh tiết liệt nữ, vừa đối diện với tên nhóc nhà họ Lục kia thì liền nhào vào lòng..."
Thấy hắn miệng đầy lời tục tĩu, Lý quả phụ c.ắ.n chặt môi dưới, nước mắt giàn giụa.
Thật lòng mà nói, sau khi xuyên không đến đây, đa số mọi người đều không phải kẻ xấu.
Tên Vương Ma Tử này coi như đã làm mới nhận thức của Lục Hữu Phượng.
Thấy Lý quả phụ khóc đến vậy, Lục Hữu Phượng không khỏi xót xa.
Nương góa con côi, lại gặp phải loại người bỉ ổi này, đúng là xui xẻo cùng cực rồi!
Lục Hữu Phượng trước đây từng học Taekwondo, bình thường không có cơ hội thi triển, lúc này thực sự không nhịn được nữa, xông tới đá thẳng một cước vào tên súc sinh đó.
Có nền tảng Taekwondo, nguyên chủ lại là người thích đ.á.n.h nhau không chịu thiệt thòi, uy lực của cú đá này, có thể tưởng tượng được!